Sư Muội Của Ta, Chú Cún Điên Loạn

Chương 1.2: Tùy Âm bị mù

Tùy Âm giật mình tỉnh dậy, trước mắt vẫn là một màn trắng xóa. Nàng vẫn đang ở trên Bát Sương Phong, xung quanh lạnh buốt, không còn khí tức của Phó Thính Sênh nữa.

Phó Thính Sênh không đến cứu nàng, mà nàng cũng may mắn chưa chết.

Không biết đã ngủ bao lâu, thương thế trên người dường như đã đỡ hơn nhiều, không còn đau đớn như trước. Đặt tay lên ngực, nơi đó vẫn lạnh lẽo, tựa hồ còn lưu lại dấu vết mà Phó Thính Sênh để lại.

Tùy Âm hít một hơi thật nhẹ, từ từ vận công để mở thần thức. Trong phòng không có ai khác, ngoài cửa có hai đệ tử đang cãi nhau.

“Chưởng môn của Trường Lưu Tông thực sự đích thân đến đây hỏi tội sao?”

“Đúng vậy chứ còn gì nữa! Cửu Nghi Sơn đã bị san thành bình địa, pháp bảo trong mật cảnh do lão tổ của bọn họ để lại đều bị hủy sạch. Sao có thể không đến đòi lại công bằng?”

Ngoài cửa, giọng nói nhỏ đi một chút: “Thật sự có liên quan đến Tùy Âm sư tỷ không?”

“Ai mà biết được!” Giọng người kia thoáng dừng lại, sau đó nói nhỏ: “Nghe nói rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến. Đại yêu hộ vệ mật cảnh Cửu Nghi Sơn xuất hiện, tám chín phần là không sai rồi. Hơn nữa, bao nhiêu chuyện trước đó, dù nói là trùng hợp đi nữa, nhưng kiếm lăng sau núi của chúng ta, chẳng lẽ không dính dáng gì tới nàng sao?”

Tùy Âm không quen mặt hai người này, nhìn y phục thì dường như là đệ tử nội môn của Vọng Đạo Phong. Sự xuất hiện của họ trên Bát Sương Phong chắc chắn không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Trong lòng nàng đã có dự tính, bèn đứng dậy xuống giường.

Hai người ngoài cửa còn đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện động tĩnh của nàng, lập tức im bặt, cúi đầu hành lễ: “Tùy Âm sư tỷ.”

Một người gần như ngay lập tức lấy ra truyền âm kính, bước sang một bên.

Tùy Âm giả vờ không để ý, quay sang người còn lại, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay là ngày nào?”

Người đệ tử kia thoáng ngạc nhiên, nhưng không dám vô lễ, cung kính đáp: “Ngày hai mươi tháng mười một.”

Ngày hai mươi tháng mười một.

Trận chiến ở Cửu Nghi Sơn xảy ra vào đầu tháng mười một. Nàng đã hôn mê gần nửa tháng. Trong lòng nàng như bị siết chặt, kéo theo vết thương, đau âm ỉ không lớn không nhỏ.

Tùy Âm cắn môi, khẽ gật đầu: “Đa tạ.”

Hỏi xong, nàng định quay về phòng. Thương thế chưa lành, mấy bước đi này đã làm nàng tiêu hao gần hết sức lực. Nàng thừa biết mục đích của hai người kia không đơn giản, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nàng không muốn mở lời.

Nàng cũng muốn biết hiện giờ Phó Thính Sênh ở đâu, nhưng hai người này không phải đệ tử Bát Sương Phong, hỏi cũng vô ích.

Những vết thương trên người lại kéo theo cơn đau âm ỉ, khiến nàng chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lát. Dù giấc mơ khi nãy có phần hoang đường, nàng vẫn muốn được gặp lại Phó Thính Sênh trong mộng.

Nhưng hai người kia rốt cuộc không cho nàng cơ hội ấy.

Người đệ tử vừa đi đã nhanh chóng quay lại: “Tùy Âm sư tỷ, chưởng môn truyền gọi người đến Vọng Đạo Phong để bàn chuyện.”

Đã đến rồi.

Cái gì nên đến rốt cuộc vẫn sẽ đến. Tùy Âm không mấy ngạc nhiên, bấm quyết thay y phục, rồi theo hai người lên Vọng Đạo Phong. Chỉ là đôi mắt không nhìn thấy, chỉ dựa vào thần thức, vẫn có chút không quen.

Trong nghị sự đường, đã tụ tập rất đông người, tiếng ồn ào tranh cãi không ngớt.

Tùy Âm quét thần thức một vòng, trên ghế chính là một hàng người lạ mặt, chắc hẳn là người của Trường Lưu Tông. Các trưởng lão của các phong đều có mặt đông đủ. Chỉ riêng Bát Sương Phong, sư phụ không đến, Phó Thính Sênh đứng ở một bên.

Phó Thính Sênh là tu sĩ Hóa Thần kỳ trẻ tuổi nhất trong giới tu chân, ngày phi thăng không còn xa, nàng có vị trí này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trong lòng Tùy Âm khẽ bình tĩnh lại. Dù sắc mặt Phó Thính Sênh lạnh nhạt, thậm chí không liếc nhìn nàng lấy một lần.

Tông chủ Từ Trường Phong ngồi ngay ngắn trên thượng vị, thần sắc uy nghiêm, trước mặt là một hàng đệ tử đang quỳ, đều là những người hôm ấy đã tiến vào bí cảnh Cửu Nghi Sơn.

Tùy Âm rất biết thân biết phận, ngoan ngoãn bước đến quỳ xuống, giọng nói cung kính vang lên:

“Đệ tử Tùy Âm, bái kiến Tông chủ.”

Từ Trường Phong khẽ nhướng mày, ánh mắt uy nghiêm quét tới, uy áp cuộn trào như thủy triều đánh thẳng vào ngực nàng. Tùy Âm cảm thấy l*иg ngực nặng trĩu, suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, thần thức lập tức tối sầm, toàn thân không còn chút sức lực.

“Tùy Âm, ngươi có biết tội không?”