Khương Hoàn nở một nụ cười giảo hoạt. Trong ánh mắt lấp lánh tia tinh ranh, cô nhanh chóng nhét lại bức ảnh vào túi tên côn đồ, chỉnh sửa mọi thứ để không để lại dấu vết.
Cô cố tình làm rối tóc mình, lau một chút bụi đất lên gương mặt, sau đó kéo một bên áo trễ xuống vai, cuộn ống quần cao lên.
Chuẩn bị xong xuôi, Khương Hoàn yếu ớt ngã ngồi xuống đất.
Khi người đàn ông tiến lại gần hơn, đôi mắt cô lập tức ngân ngấn nước:
“Hu hu hu... Cứu tôi với!”
“Đồng chí! Xin anh nhất định phải cứu tôi. Hai tên đó, bọn chúng vừa định giở trò với tôi!”
“Ô ô ô”
Người đàn ông tới gần là Lục Gia Viễn, vừa nhìn đã thấy cô gái yếu ớt trước mặt khóc lóc.
Cô gái có mái tóc đen dài buông xuống tận eo, gương mặt tinh xảo như bức tranh nhưng lại ướt đẫm nước mắt.
Ánh mắt anh khẽ lướt xuống, vô tình bắt gặp xương quai xanh trắng như tuyết của cô, cùng với bờ vai mỏng manh...
Lục Gia Viễn bối rối, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn thêm.
Đôi mắt đỏ hoe của Khương Hoàn, cùng cái cách cô khẽ cắn môi dưới đầy uất ức, khiến bất kỳ ai cũng phải mềm lòng.
Không chút do dự, anh cởϊ áσ khoác của mình và khoác lên người cô.
“Cảm ơn anh, đồng chí! Anh đúng là người tốt!”
Giờ đây, Khương Hoàn đang khoác chiếc áo khoác rộng lớn mang đậm phong cách quân đội. Nhìn cô trông càng nhỏ nhắn, đáng thương hơn.
Đôi mắt sâu thẳm như mực của Lục Gia Viễn khẽ rung động. Nhưng ngay khi nhìn thấy hai gã đàn ông nằm bất động trong vũng máu phía sau cô, anh lập tức sững người.
Chỉ trong một cái chớp mắt, vẻ ngạc nhiên trên mặt anh biến mất, thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng.
Lục Gia Viễn xuất hiện ở nơi này vào giờ này cũng là để tránh bị bố mẹ thúc giục chuyện hôn nhân. Nhưng anh không ngờ lại gặp phải một tình huống kỳ quái như vậy.
Chẳng phải Bắc Kinh nổi tiếng trị an tốt sao? Sao lại có chuyện thế này xảy ra?
“Đồng chí, đừng sợ. Tôi là quân nhân.”
Khương Hoàn gật đầu, vừa khoác chiếc áo khoác của anh, cô đã chú ý đến từng chi tiết về người trước mặt.
Anh cao hơn mét tám, dáng người chuẩn như tạc: eo thon, lưng rộng, vai chắc, đôi chân dài.
Phía trên, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, phía dưới là quần quân đội màu xanh lục, kết hợp đôi giày da đen bóng loáng.
Khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo với sống mũi cao, đôi môi mỏng nhàn nhạt, và hàng lông mày rậm sắc nét như kiếm. Tóc mái đen hơi rủ xuống hai bên thái dương càng tôn lên vẻ anh tuấn lạnh lùng của anh.
Tuy nhiên, không biết vì ngại hay lý do gì, anh lại hơi quay mặt sang một bên và đôi tai đỏ ửng lên.
Khương Hoàn: Người đàn ông này không chỉ chính khí ngời ngời, mà nhan sắc cũng không chê vào đâu được!
Dù trong lòng đang trêu chọc, Khương Hoàn vẫn không quên chuyện chính.