Chàng trai tuấn tú bên cạnh thấy Phỉ Thanh Nhược cau mày, không biết cô ta đang nghĩ gì, lập tức cảm thấy đau lòng: “Chị à, chị đừng lo lắng, cho dù người phụ nữ kia có trở về cũng không thay đổi được gì cả, em tuyệt đối sẽ không gọi cô ta là chị, người nhà họ Phỉ chỉ có mình chị là con gái.”
Phỉ Thanh Nhược tâm trạng nặng nề, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ u sầu khó che giấu, khiến người ta càng thêm thương xót: “Tiểu Thành, đừng nói những lời như vậy, Phỉ Bạch Lộ là chị gái ruột cùng cha cùng mẹ với em, em đừng không tôn trọng chị ấy, nếu không chị ấy nghe được sẽ buồn đấy.”
“Chẳng lẽ em gọi Phỉ Bạch Lộ kia là chị, chị không buồn sao?” Phỉ Thành không muốn thấy Phỉ Thanh Nhược buồn, đành nuốt những lời sắp nói ra xuống.
Chỉ là nghĩ đến việc phải gọi một người phụ nữ đến từ nơi khỉ ho cò gáy kia là chị gái, trong lòng cậu ta lại thấy phiền muộn, trên mặt cũng lộ rõ vẻ bực tức.
“Cô ta cũng xứng làm chị gái của em sao? Người phụ nữ đó nếu biết điều, thì đừng có tranh giành gì với chị… Hừ, dù sao cũng tranh không lại, chị gái của em chỉ có mình chị.”
“Em chỉ giỏi nói mấy lời ngon ngọt dỗ dành chị.” Nỗi u sầu trong mắt Phỉ Thanh Nhược vơi đi phần nào, thay vào đó là vài tia vui vẻ.
Phỉ Thanh Nhược được nuông chiều từ bé, vì thể trạng yếu ớt, khí chất dịu dàng pha lẫn chút u sầu, khiến cô ta mang một nét đặc biệt.
Phỉ Thành nhìn cô ta với ánh mắt say đắm, chị Thanh Nhược thật xinh đẹp, cho dù trong số các tiểu thư hào môn cũng là người xuất sắc nhất.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đã nghe không biết bao nhiêu người khen ngợi Phỉ Thanh Nhược, bạn bè xung quanh cũng đều ghen tị với cậu ta vì có một người chị gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Chỉ có tiểu thư khuê các như Phỉ Thanh Nhược, mới xứng đáng làm chị gái cậu ta.
Nghe nói Phỉ Bạch Lộ kia từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, gia cảnh cha mẹ nuôi cũng rất nghèo khó.
Chắc chắn cho dù là dung mạo, tính cách hay năng lực, Phỉ Bạch Lộ kia đều không thể sánh được với chị Thanh Nhược.
“Em nói thật đấy, Phỉ Bạch Lộ kia so với chị giống như mây trên trời và bùn dưới đất, ai lại muốn có một người chị khiến mình mất mặt chứ? Nói ra cũng thấy xấu hổ.”
Phỉ Thành vẻ mặt khó chịu, theo ý cậu ta, đáng lẽ không nên nhận lại Phỉ Bạch Lộ, dù sao cũng không có tình cảm gì, cho ít tiền đuổi đi là xong.
Nhưng dù cậu ta có phản đối thế nào, cha cậu ta vẫn kiên quyết muốn nhận Phỉ Bạch Lộ về nhà họ Phỉ.
Phỉ Bạch Lộ kia chắc chắn đang đắc ý lắm nhỉ?
Không được, cậu ta nhất định phải dạy dỗ người chị gái sắp nhận về một trận, tránh để Phỉ Bạch Lộ nảy sinh ý đồ xấu, khiến chị Thanh Nhược đau lòng!
Vì vậy, trong lúc Phỉ Bạch Lộ đang ăn uống ngon lành, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn.
“Phỉ Bạch Lộ, tôi cảnh cáo cô, mặc dù nhà họ Phỉ nhận cô trở về, nhưng cô phải biết rõ vị trí của mình, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về cô! Giả vờ làm cao, đối với cô không có lợi ích gì đâu, biết điều thì ngoan ngoãn trở về, rồi cũng phải an phận thủ thường, đừng có giở trò!”