"Ta có phải là nữ nhân hay không, chẳng lẽ Thôi đại nhân vẫn không biết sao?" - Chân Châu liếc mắt quyến rũ nhìn sang, giọng điệu thẳng thắn hùng hồn: "Rồi sao, ta cho ông lớn nhà ngươi làm rồi, ngươi còn không cho ta nói à?"
Cây không cần vỏ tất sẽ chết, còn người không cần mặt mũi thì thiên hạ vô địch.
Về việc này thì Thôi Khác đã sâu sắc lĩnh hội được từ Chân Châu rồi, nói chuyện không hợp được quá ba câu, hắn dằn nỗi bực mình xuống, khách khí đưa ra yêu cầu với nàng: “Nếu nương tử không có việc gì nữa thì Thôi mỗ xin đi trước, bộ Hình vẫn còn công việc cần xử lý.
“Mặt liệt như người chết, không thú vị chút nào.” - Chân Châu bĩu môi xua tay: “Biến đi, biến đi!”
Ra khỏi Sướиɠ Hoan lâu, Thúy Nha bổ nhào tới: “Nương tử, cuối cùng người cũng ra rồi, nô tì ở ngoài lo chết mất thôi.”
Nhớ đến lang quân lạnh lùng đi ra đi vào mấy lượt dưới hiên nhà ban sáng, nàng ấy ngập ngừng nói: “Nương tử, tối qua… không phải Từ trạng nguyên, là Thôi thế tử sao?”
Vừa nhắc đến Chân Châu đã nổi giận: “Chẳng biết là tên ngốc nào nữa, mắt nhìn kém như vậy, bảo đưa lang quân tuấn tú nhất lên phòng cho ta mà cũng đưa sai người, ta muốn tìm bọn họ đòi lại tiền!”
“Nương tử…” - Thúy Nha thỏ thẻ gọi rồi lấy năm thỏi vàng sáng lấp lánh trong ống tay áo ra: “Hồi sớm tú bà trong lâu đã đưa lại tiền cho ta rồi.”
“Coi như là biết điều đó.” - Chân Châu hừ mũi, chắc là Thôi Khác gây áp lực cho người ta, đúng là làm quan thì thích ỷ thế hϊếp người mà.
“Nương tử, hình như việc chúng ta làm bị lộ rồi.” - Thúy Nha nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đau khổ tràn đầy lo lắng: “Nghe nói lúc sáng có người của phủ Tướng quân nghe ngóng ở Sướиɠ Hoan Lâu…”
Chân Châu đỡ trán: “Thúy Nha, sao sáng sớm ngươi không gọi ta dậy.”
Tối qua nàng đã nói với phụ thân rằng nhất định sẽ về trước giờ tý, lại còn tìm một tỳ nữ đeo mạng che mặt giả dạng thành mình vào phủ về phòng, xem ra đã lộ tẩy rồi.
“Nương tử, ta gõ cửa rồi, nhưng mà Thôi thế tử…” - Thúy Nha còn chưa nói hết lời đã bị Chân Châu cắt ngang: “Có thể tưởng tượng được vẻ mặt hắn sẽ không dễ chịu gì với ngươi nhỉ.”
Thúy Nha gật đầu như gà mổ thóc, còn không phải sao, nàng ấy nhìn thấy Thôi thế tử mặc áo quan đỏ rực ra mở cửa thì sợ hết cả hồn, người ta lại chỉ lạnh lùng nói một câu: “Có chuyện gì thì chờ đã.”
Chờ một hồi chờ đến khi mặt trời lên cao ba sào luôn.
Nghĩ đến dáng vẻ nổi trận lôi đình của phụ thân nhà mình, Chân Châu không kiềm được than ngắn thở dài: “Tướng tới binh ngăn, đất tới nước chặn, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.”
Nghe thì có vẻ nho nhã văn hoa, nhưng Thúy Nha cũng thường nghe Chân Châu tụng sách, lâu ngày quen tai quen mắt nên cũng có chút học thức căn bản, nàng ấy nhẹ giọng nhắc nhở: “Nương tử, là binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn.”
“Ngươi thì biết nhiều rồi!” - Chân Châu xấu hổ trừng Thúy Nha.
Nàng cũng muốn bụng một bồ chữ, tài trí hơn người đấy chứ, tiếc là não nàng trời sinh không dễ sai sử, có cố hết sức cũng học không vào.
Thiệt không biết Thôi Khác ăn cái gì lớn lên mà mới mười sáu tuổi đã đỗ Thám hoa, có còn là người không vậy?
Nhớ lại hành động tồi tệ của hắn tối qua, Chân Châu: “Hắn không phải người, là cầm thú!”
Chân Châu lén lút lẻn vào phủ từ cửa sau, trên đường trở về phòng bị phát hiện, bị phụ thân tóm vào đại sảnh.
Chân Uyên, chinh chiến sa trường hơn hai mươi năm, dẫu không tức giận thì gương mặt vẫn nghiêm nghị.
“Châu Châu, tối qua con qua đêm ở Sướиɠ Hoan lâu làm gì?”
Ánh mắt Chân Châu chuyển động láo liên, cúi đầu tìm từ ngữ: “Cha, con… con uống say rồi, lên lầu hai cũng không làm gì cả.”
Chân Uyên trừng mắt nhìn nàng, đương nhiên là chẳng hề tin lời nàng nói.
Chân Châu nhéo vào lòng bàn tay, đau đến rưng rưng nước mắt, vô cùng đáng thương mà bịa chuyện: “Cha, con… mấy hôm nay con học quy tắc nhiều đến mức đau lưng mỏi vai nên có uống một ít rượu rồi tìm người đến xoa bóp, sau đó ngủ lúc nào không hay. Thật sự là con không có làm gì đâu mà.”
Ngày thường Chân Châu lười biếng ỷ lại, ở ngoài nổi tiếng là buông thả ngang ngược, gần đến tuổi cập kê rồi mà vẫn chẳng có nhà nào tốt đến dạm ngõ.
Chân Uyên cố tình bỏ nhiều tiền mời một ma ma về hưu trong cung đến dạy Chân Châu học quy tắc, học thức con gái không cao, sau này gả vào nhà chồng lên được phòng khách dù có đứng làm cảnh cũng được thể diện.
Nhưng Chân Châu cũng không chịu thua kém, học hành bữa đực bữa cái, không phải đau đầu thì là cảm ho, nghĩ cách tránh bị ma ma dạy dỗ.
Chân Uyên chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Nơi đồi phong bại tục như vậy mà một nương tử nhỏ bé chưa gả đi như con lại không biết xấu hổ mà lẻn vào, nếu như truyền ra ngoài thì còn lang quân nào dám cần con nữa.”
Làm sao mà không ai cần chứ, Chân Châu thầm trả treo lại, Thôi thế tử nổi tiếng nhất cả Trường An nói có thể cưới nàng, nàng còn không thèm gả đấy.
Chân Châu ra vẻ nũng nịu cho phụ thân xem: “Cha, Châu Châu không muốn gả đi đâu, con muốn bên cạnh người và nương cả đời cơ, sau này rồi tìm một người đến ở lại, lo hương hỏa nhang khói cho cho nhà họ Chân chúng ta.
Suy nghĩ của Chân Uyên cổ hủ, nghe thế liền nghiêm giọng trách mắng: “Ăn nói vớ vẩn, làm gì có con gái nhà nào không gả chồng mà ở nhà mình cả đời chứ!”
Sau khi vẻ mặt hòa hoãn lại, ông ấy lại nói tiếp: “Đứa con gái ngốc nghếch này, con tuyển người ở rể nữa chứ, cha sợ sau khi cha và nương con đi rồi, người ta lại ăn tươi nuốt sống con mất.”
Từ xưa đến nay nhà giàu gả con nhà nghèo lấy vợ, phong tục ở Trường An phóng khoáng, cũng có nương tử tuyển người ở rễ nhưng phần lớn đều không như ý muốn.