Trèo Cao: Bảo Bối Bị Hôn Đến Mềm Nhũn

Chương 7: Phú quý vinh hiển

Đàm Lâm Uyên hạ mắt, giọng nói nhẹ nhàng:

"Lúc trước, theo lời thỉnh cầu của cha mẹ Nam Du, tôi từng xem qua mệnh số của cô. Nam tiểu thư có phúc khí lớn, tương lai ắt sẽ phú quý vinh hiển, vạn sự thuận lợi."

Nam Du nghe anh nhắc đến chuyện không liên quan đến hai người, lòng cô khẽ thả lỏng. Nhưng khi nghe rõ nội dung lời nói, cô suýt nữa không nhịn được mà bật cười.

Phú quý vinh hiển?

Nếu đặt câu này vào quá khứ, Nam Du sẽ nghĩ rằng nó đúng với cô đến từng chữ. Nhưng vào lúc này nghe được lại chỉ thấy chua xót và mỉa mai.

Cha mẹ cô từng nổi tiếng là một cặp đôi yêu thương gắn bó. Nhà họ Nam là một trong những doanh nghiệp lớn nhất Giang Thành, còn cô là con gái duy nhất của hai người – viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay.

Rất nhiều người đến cầu hôn nhưng cha mẹ cô đều từ chối khéo léo, với lý do tôn trọng sự lựa chọn của con gái. Sự thoáng đạt của họ đã cho cô tự do theo đuổi niềm đam mê piano mà không phải lo nghĩ đến bất cứ rào cản hay áp lực nào.

Từ khi tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Berklee và trở về nước, cuộc sống của cô đáng lẽ ra phải là những ngày tháng tận hưởng sự xa hoa của tiểu thư nhà họ Nam.

Nhưng tai họa bất ngờ ập đến. Doanh nghiệp nhà họ Nam bỗng chốc gặp khủng hoảng nghiêm trọng về dòng tiền, những sai lầm lớn trong quyết sách đã khiến họ mang trên mình khoản nợ khổng lồ chỉ sau một đêm. Cha mẹ cô không nói một lời đã cùng nhau nhảy xuống từ tầng cao nhất của công ty gia đình.

Từ đó, Giang Thành không còn nhà họ Nam nữa.

Nam Du từ một viên ngọc quý đã trở thành chuột chạy ngang đường bị mọi người xua đuổi.

Chỉ vừa kịp an táng cha mẹ, cô đã phải lao đao tìm cách trả nợ, không phút nghỉ ngơi. Tài sản duy nhất cô có thể dùng để kiếm sống là tài năng piano được rèn luyện hơn mười năm vậy nên cô đành đi dạy đàn cho con cái của những gia đình giàu có, chật vật kiếm sống qua ngày.

Những gương mặt quen thuộc ngày trước từng không ngớt lời tán dương giờ chỉ còn lại những ánh mắt lạnh lùng, những lời mỉa mai cay độc. Cô dần học cách chịu đựng, rồi chấp nhận, thậm chí còn phải gượng cười đối diện với sự khinh miệt đó.

Nhưng tất cả những điều ấy vẫn không đủ để cô trả hết nợ. Cô lần lượt bán đi nhà cửa, trang sức và mọi thứ giá trị khác, dọn đến sống trong một căn phòng thuê chật hẹp. Dẫu vậy, những kẻ đòi nợ vẫn tìm đến, đe dọa sự an toàn của cô, ép cô trả nợ bằng bất cứ giá nào.

Cô gần như đã đến bước đường cùng.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, nhà họ Thẩm đã đưa tay giúp đỡ. Họ sẵn sàng trả hết nợ cho cô với điều kiện cô phải gả vào nhà họ.

Trước đây, khi nhà họ Nam còn đứng vững, Thẩm Ngôn Triệt từng chủ động cầu hôn cô. Bây giờ, anh là người duy nhất nguyện ý giúp đỡ cô khi tất cả mọi người đều quay lưng. Cô không có lý do nào để từ chối.

"Cảm ơn Đàm…"

Nam Du định đáp lại lời khen ngợi không mấy ý nghĩa đó nhưng đột nhiên không biết nên gọi anh thế nào, ánh mắt cầu cứu chuyển sang Thẩm Ngôn Triệt.