Câu nói của Thẩm Ngôn Triệt vừa dứt, tim Nam Du chợt nhảy lên một nhịp.
Căn phòng này hoàn toàn không thích hợp để giấu người, chỉ cần mở cửa là mọi thứ bên trong sẽ lộ ra rõ ràng. Chẳng phải khi đó, mọi người sẽ phát hiện ra trong phòng tân hôn của cô lại có mặt một người đàn ông xa lạ sao?
“Bây giờ sao?” Nam Du cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể: “Hay để em ra ngoài rồi chúng ta nói tiếp, khách khứa bên ngoài vẫn đang chờ.”
“Du Du, đừng giận anh nữa được không?” Giọng Thẩm Ngôn Triệt hạ thấp, mang theo vẻ nài nỉ: “Thỏi son đó là do đối tác trước đây vô tình để quên trên xe, anh và cô ta thật sự chỉ có mối quan hệ công việc.”
Đàm Lâm Uyên khẽ nhướng mày, nhận ra bản thân đang nghe chuyện riêng tư. Anh liếc cô một cái, cười nhạt:
“Xem ra, người nɠɵạı ŧìиɧ trước không phải là cô.”
“Im miệng.” Nam Du khẽ động môi, dùng khẩu hình yêu cầu anh không được nói gì, sau đó quay đầu, giả vờ nhẹ nhàng đáp:
“Chuyện đó em không để tâm đâu, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Ngôn Triệt tiếp lời: “Vậy tại sao em không để anh vào? Chắc chắn em vẫn còn giận anh.”
Nam Du cố nén tiếng thở dài: “…Em thật sự không có giận.”
Thẩm Ngôn Triệt càng dịu giọng, hạ mình dỗ dành: “Từ hôm qua đến giờ, em cứ tránh mặt anh, không chịu ở riêng với anh. Nếu không giận anh thì là gì? Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh thật sự rất nghiêm túc với em.”
“Mở cửa cho anh đi, anh muốn trực tiếp xin lỗi em.”
Nam Du nghĩ thầm, nếu mở cửa ra, ai xin lỗi ai còn chưa biết đâu.
Tiếng xột xoạt mặc quần áo phát ra từ phía sau nhưng cô không dám quay đầu nhìn. Trong đầu chỉ nghĩ cách nhanh chóng làm sao để đuổi Thẩm Ngôn Triệt đi, cho Đàm Lâm Uyên có cơ hội rời khỏi đây.
Nhưng chưa kịp làm gì thì một giọng nói oang oang khác đã vang lên, phá vỡ kế hoạch của Nam Du. Đó là Thẩm Túc Hải – cha của Thẩm Ngôn Triệt.
“Con đứng đây làm gì?” Giọng ông vang như chuông, mang theo uy nghi của một người lớn tuổi: “Không biết đi tiếp khách sao? Bỏ mặc mọi người ở sảnh lớn, thế này là ra thể thống gì?”
“Con đang tìm Du Du.”
“Nam Du?” Phản ứng của Thẩm Túc Hải còn lớn hơn, ông cao giọng hỏi:
“Ý con là, Nam Du đang ở trong phòng này?”
“Cô ấy đang thay đồ.”
“Trong phòng này có khách quý, sao có thể để cô ấy thay đồ ở đây được?” Giọng Thẩm Túc Hải ngay lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo ý ra lệnh:
“Nam Du, mở cửa ra, nếu không tôi sẽ bảo người phá cửa!”
Nghe thấy vậy, Nam Du bất giác nhắm mắt lại. Trong đầu chỉ nghĩ đến Đàm Lâm Uyên ở phía sau, cô thậm chí không thể nghe rõ lời ông nói.
Xong rồi!
“Mở cửa!” Thẩm Túc Hải lặp lại, lần này còn nghiêm khắc hơn trước.
Nam Du hít sâu một hơi, cố gắng suy nghĩ cách cứu vãn tình thế.
Dù gì nhà họ Thẩm cũng rất trọng sĩ diện, phía dưới biệt thự lại có đông đủ khách khứa. Nếu bây giờ phát hiện cô ở cùng một người đàn ông lạ trong phòng, họ cũng sẽ không dám làm ầm lên ngay tại chỗ. Những chuyện khác, cô đành phải nghĩ cách giải quyết sau vậy.
Cô chậm rãi đưa tay mở cửa, đôi hàng mi dài rủ xuống, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng đón nhận sự kinh ngạc và giận dữ từ bên ngoài.