Vân Nhiễm bị đồng hồ báo thức đánh thức, nàng nhanh chóng rửa mặt qua loa, buộc tóc gọn gàng chuẩn bị đi làm. Nhìn thoáng qua chú mèo tam thể nhỏ vẫn đang nằm ngủ trong nhà, nàng khép cửa rồi rời đi.
Nàng không biết làm bánh bao, nhưng cũng may tiệm bánh bao này bán toàn sản phẩm làm sẵn, chỉ cần hâm nóng là xong.
Còn những món như sữa đậu nành, tàu hũ, hay cháo thì hôm nay không có bán, vì Vân Nhiễm không biết nấu. Ngày thường, mấy món này đều do mẹ Vân nấu sẵn, đóng gói kỹ lưỡng rồi để lại trong tiệm bán.
Buổi sáng, có nhiều người đi làm ngang qua. Họ thấy bà chủ tiệm bánh bao giờ đã được thay bằng một cô gái trẻ trung và xinh đẹp hơn, vài thanh niên còn e thẹn nhìn trộm Vân Nhiễm.
Một số người thì ngây ra, chăm chăm nhìn Vân Nhiễm không rời mắt.
Gặp những người như vậy, Vân Nhiễm sẽ trừng mắt nhìn lại, làm họ ngại ngùng, cầm bánh bao vội vã rời đi.
Cũng có những người quen biết với mẹ Vân, tò mò hỏi tại sao bà chủ lại thay đổi.
Vân Nhiễm kiên nhẫn giải thích từng người một, nói rằng mẹ nàng bị thương, tạm thời nàng thay mẹ trông tiệm.
Ai cũng bận rộn, chẳng có thời gian mà hỏi han quá nhiều. Nghe xong thì họ cũng đi ngay.
Đợi nhóm người đi làm rời đi, những ông bà cụ sống gần khu vực này bắt đầu ra ngoài. Người nào thích mua bánh bao thì mua bánh bao, thích ăn mì thì ăn mì, cũng có người ghé quán bún ốc gần đó.
Ngửi thấy mùi bún ốc thơm lừng, Vân Nhiễm hít hít mũi, tự dưng thèm ăn.
Cuối cùng, nàng tự lấy cho mình một chiếc bánh bao nhân đường đỏ trong tiệm, kèm theo một chai sữa bò tươi.
Không có cháo hay sữa đậu nành, nhưng sữa bò thì luôn có sẵn, nàng có thể thoải mái uống.
Khi lò hấp đã làm nóng một mẻ bánh bao, Vân Nhiễm lấy thêm bánh bao ra hấp tiếp. Nàng chuẩn bị sẵn để khi Hoắc Phi Trì đến mua thì có ngay. Nàng không biết chiếc ngọc bội của hắn có khả năng chữa lành không, nhưng vẫn cứ chuẩn bị chu đáo.
Đang suy nghĩ miên man, ngọc bội đeo trên người Vân Nhiễm đột nhiên nóng lên.
Khi nàng đưa tay sờ vào ngọc bội, liền nhìn thấy Hoắc Phi Trì xuất hiện ngay trước mắt, đang tiến lại gần tiệm bánh bao của nàng.
Lần này, trước ngực hắn không còn mũi tên nào cắm vào nữa, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại trắng bệch, không còn chút máu, trông cực kỳ suy yếu.
Tay không bị thương của hắn đẩy theo một chiếc xe đẩy trống không.
Hai người chạm mặt nhau, Vân Nhiễm nhoẻn miệng cười: “Ngài đến rồi!”
Hoắc Phi Trì khẽ gật đầu, mày kiếm hơi chau lại, đôi môi nhợt nhạt. Hôm nay, hắn không mặc giáp, chỉ khoác một chiếc áo choàng đen với tay áo đã rách nát.
Nghĩ lại cảnh tượng trước đó, bị kẹt trong rừng tuyết, nếu không phải gặp được nàng, chắc hẳn hắn đã rơi vào tình cảnh thê thảm hơn.
“Cô nương, bánh bao và bánh màn thầu, ta lấy hết.” Hoắc Phi Trì nói rõ mục đích của mình.
Vân Nhiễm gật đầu, nhanh nhẹn đóng gói bánh bao và bánh màn thầu cho hắn. Nghĩ một lát, nàng hỏi: “Bên các người có nồi không?”
Hoắc Phi Trì lắc đầu, đáp: “Chúng ta bị đánh úp bất ngờ, căn bản không mang theo nồi niêu gì cả.”
Vân Nhiễm hiểu ra: “Vậy để ta chuẩn bị nồi và l*иg hấp cho ngài. Như vậy, bên các ngài có thể tự làm nóng đồ ăn, không cần mỗi lần đều đến tiệm ta mua bánh nóng.”
Chỉ cần nàng bán bánh bao và bánh màn thầu làm sẵn cho hắn, còn lại tự họ làm nóng là được.
Chủ yếu là nàng mỗi lần phải hấp nhiều bánh bao như vậy, lò hấp của nàng không có thời gian nghỉ ngơi chút nào.
Hoắc Phi Trì không có ý kiến gì thêm.
Vân Nhiễm liền đem nồi hấp và l*иg hấp mà mẹ nàng mới mua nhưng chưa dùng đến, đặt lên chiếc xe đẩy của Hoắc Phi Trì. Sau đó, nàng lấy từ tủ đông ra từng túi bánh bao, bánh màn thầu, xíu mại, sủi cảo, và bánh bao nhân trứng sữa, cẩn thận xếp lên xe.
Hoắc Phi Trì quan sát động tác của nàng, hơi nhíu mày.
Hắn âm thầm ngạc nhiên khi thấy bánh bao, màn thầu ở đây dường như không sợ hỏng, mà còn được làm sẵn rất nhiều.
Hoắc Phi Trì vốn đã chú ý từ trước, nơi này có vẻ như đang ở giữa mùa hè, thời tiết rất nóng. Vừa tới đây một lát, hắn đã cảm thấy hơi khó chịu vì nhiệt độ.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi, sắp đứng không vững của hắn, Vân Nhiễm liền đề nghị:
“Nếu không ngài vào trong tiệm nghỉ một lát, để ta sắp xếp đồ xong rồi ngài hãy mang đi. Sắc mặt ngài trông rất kém, đã ăn sáng chưa?”
Hoắc Phi Trì lắc đầu.
Vân Nhiễm lấy cho hắn một hộp sữa bò đã làm nóng, lại đưa thêm hai chiếc bánh bao:
“Ngài ăn chút đi, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Hoắc Phi Trì gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích nhìn nàng một cái.
Vân Nhiễm nhanh chóng thu dọn đồ, đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người. Khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của nàng vì nóng mà đỏ ửng lên, trông như một trái đào chín mọng, vô cùng cuốn hút.
Hoắc Phi Trì chỉ liếc nhìn một cái, liền nhanh chóng thu lại ánh mắt, trong lòng khẽ xao động. Hắn nghĩ, có lẽ vì vết thương quá nặng nên tâm trí mới sinh ra ảo giác như vậy.
Vân Nhiễm không hay biết những suy nghĩ trong lòng Hoắc Phi Trì. Nàng lấy thêm vài lốc sữa bò đặt lên xe, sau đó cầm chiếc máy tính ra, bắt đầu tính giá:
“Để xem... 45 nhân với 7, cộng thêm 38 nhân với...”
Hoắc Phi Trì kinh ngạc nhìn thứ trong tay nàng, sắc mặt thay đổi:
“Đây là thứ gì?”
“Đây là máy tính, cũng giống như bàn tính ở chỗ các ngài.” Vân Nhiễm mỉm cười, giơ chiếc máy tính trên tay lên cho hắn xem.
Hoắc Phi Trì ngạc nhiên hơn nữa:
“Bàn tính lại có thể tự tính toán được sao?”
Vân Nhiễm gật đầu:
“Đúng vậy, đây là loại điện tử, nên đương nhiên có thể làm được. Ngài có muốn mang một cái về không?”
Ánh mắt Hoắc Phi Trì sáng lên, trong lòng thấy thích thú. Hắn lập tức lấy từ trong túi ra một thỏi vàng lớn, đặt lên bàn:
“Bổn vương muốn.”
Nhìn thấy thỏi vàng, mắt Vân Nhiễm sáng rực. Nàng chần chừ giây lát, rồi khó khăn lên tiếng:
“Thỏi vàng lần trước ngài đưa vẫn chưa dùng hết, có thể trừ bớt vào số đó.”
Hoắc Phi Trì lắc đầu:
“Cô nương không cần khách sáo. Bổn vương tuyệt đối không bạc đãi người làm việc cho bổn vương. Chiếc máy tính này, bổn vương rất thích, nó đáng giá thỏi vàng này.”
Vân Nhiễm im lặng, nhưng trong lòng thầm vui mừng. Người ta đã nói như vậy, nếu nàng từ chối nữa thì đúng là không biết điều.
Người muốn cho, kẻ muốn nhận, ai lại trách nàng? Máy tính này ở thời đại của hắn chắc chắn là thứ xa xỉ, bán giá cao cũng là xứng đáng.
Nghĩ thế, Vân Nhiễm vui vẻ đồng ý, đưa chiếc máy tính cho Hoắc Phi Trì.
Hoắc Phi Trì ngồi xuống chiếc ghế nhựa trong tiệm, tò mò nhấn thử vài nút:
“1, 3, 5, 0, 0, 0...”
Vân Nhiễm đứng nhìn mà câm nín.
Chỉ một chiếc máy tính mà cũng có thể coi như bảo vật. Nếu nàng mang thêm một chiếc hộp nhạc biết nhảy múa, không biết hắn sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Rất nhanh, Vân Nhiễm sắp xếp xong xuôi. Chiếc xe đẩy chất đầy đồ đến mức suýt kéo không nổi. Nàng nghĩ, lần sau chắc phải chuẩn bị thêm một chiếc xe đẩy khác. Hoặc nếu hắn biết lái xe, thì đem một chiếc ba gác tới để nhập hàng cũng không tệ.
Hoắc Phi Trì cất kỹ chiếc máy tính, nhìn Vân Nhiễm với gương mặt đỏ hồng vì nóng:
“Về phần thuốc, có thể làm phiền cô nương chuẩn bị thêm một ít không? Tối qua đã dùng gần hết, thuốc rất hiệu quả, các tướng sĩ đều trông chờ vào đó.”
Vân Nhiễm gật đầu:
“Không vấn đề gì, để ta lo.”
Sau đó, nàng bảo Hoắc Phi Trì cứ mang đồ về trước, còn mình thì đi mua thêm thuốc.
Hai người chia nhau ra hành động. Đợi đến khi Vân Nhiễm mua thuốc xong trở về, Hoắc Phi Trì vẫn chưa quay lại.
...
Bên phía Hoắc Phi Trì, khi hắn xuất hiện, nhóm thuộc hạ lập tức chạy tới đón lấy chiếc xe đẩy, còn có người dìu hắn về lều nghỉ ngơi. Bọn họ quấn lên người hắn mấy lớp áo để giữ ấm, bởi vì hôm nay thời tiết lạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Khi nhìn đến chiếc nồi hấp mang về, nhóm thuộc hạ lại không biết cách sử dụng. Chiếc nồi này không thể treo lên, không có quai cầm, chỉ có thể đặt cố định.
Không thể dùng được nồi hấp, tạm thời họ không thể tự hấp bánh bao và màn thầu. May thay, Vân Nhiễm đã hâm nóng sẵn một số bánh. Những người bị thương mỗi người được phát một chiếc bánh bao và một hộp sữa bò.
Hoắc Phi Trì cũng uống sữa bò. Họ đã biết cách sử dụng ống hút, không ngờ nơi kia lại tiện lợi đến vậy, sữa bò có thể uống bất cứ lúc nào.
Mặc dù vị sữa có hơi nhạt, nhưng ít ra cũng có hương sữa.
Nơi ấy rốt cuộc là nơi nào?
Khi Hoắc Phi Trì đang nhấp sữa bò và ngắm nghía chiếc máy tính, Lưu Quang mang đến một tin tức không hay:
“Vương gia, có quân địch!”