Biểu cảm của Uông Tuyệt rất nghiêm túc, ánh mắt hắn khi nghe người khác nói luôn tập trung và chăm chú, như thể muốn nhai kỹ từng âm tiết của Trần Duật ba lần mới chịu nuốt, hắn vui vẻ nói: "Cảm ơn anh, Trần..."
Ngay lập tức, Trần Duật trả lời một cách dứt khoát: "Tôi không thích người khác dùng chung nước hoa với tôi."
Uông Tuyệt nhìn vào kính chiếu hậu trong xe.
Khi Trần Duật nói, anh không thèm ngẩng đầu lên, mi mắt hạ xuống, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng.
"A..." Uông Tuyệt cảm thấy hơi hụt hẫng, hắn tiếc nuối nói: "Vậy thôi."
Bên trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc này, Trần Duật đang nghe báo cáo qua giọng nói từ trợ lý của anh trong mấy ngày gần đây. Anh có tổng cộng bốn trợ lý, đều là những người đảm nhận các công việc quan trọng, có thể tham gia vào việc hỗ trợ các quyết định quy trình của công ty. Trợ lý 1, 2, 3 phụ trách các phần khác nhau, cuối cùng tổng hợp báo cáo cho trợ lý đặc biệt và báo cáo lên anh.
Trợ lý chính và mỗi trợ lý đều từng làm tài xế cho anh, nhưng sẽ không bao giờ có cảm giác như Uông Tuyệt — sự hiện diện mạnh mẽ đến như vậy.
Trong không gian kín, người đối diện toát ra một cảm giác vui vẻ mãnh liệt, từng chút từng chút đẩy lùi không khí, lan từ ghế trước ra ghế sau, từ từ bao phủ lấy anh.
Không chỉ vậy, mỗi lần xe dừng đèn đỏ, dù chỉ qua một ghế, Trần Duật vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rõ ràng mà lại đầy thận trọng của người kia.
Qua phản chiếu của kính chiếu hậu, ánh mắt ấy cứ chằm chằm nhìn anh, nơi được bảo vệ bởi áo len cũng cảm thấy như bị đốt cháy, huống chi là những chỗ da thịt lộ ra ngoài, mặt anh như bị thiêu rát.
"Ngừng lại một chút." Trần Duật đột ngột lên tiếng.
Trợ lý ở đầu dây bên kia nhanh chóng ngậm miệng lại.
Uông Tuyệt lại tưởng Trần Duật đang nói với mình, tuy không hiểu lý do nhưng vẫn làm theo.
Trần Duật đóng máy tính lại, dựa người về phía ghế sau. Anh biết rõ Uông Tuyệt đã hiểu nhầm, nhưng không ngăn cản, chỉ lạnh nhạt ngồi đó, nhìn Uông Tuyệt bật đèn xin đường, từ từ rẽ phải rồi đạp phanh.
Uông Tuyệt vẫn cười tươi, hỏi: "Tổng giám đốc Trần, sao vậy?"
Ngoài cửa sổ, dòng xe cộ vẫn miệt mài, bầu trời bị hoàng hôn nhuộm thành màu vàng óng.
Trần Duật lạnh lùng ngẩng mắt lên, trực tiếp nhìn vào đôi mắt đẹp trong kính chiếu hậu, nói: "Nếu còn nhìn tôi thêm lần nữa, cậu sẽ không cần làm nữa đâu."
Tác giả có lời muốn nói:
Uông Tuyệt: Anh trai sao mà dữ dội thế (cười vui vẻ).