Vui Lòng Tải Xuống Ứng Dụng Chống Lừa Đảo

Chương 5: Cậu hứa với tôi chứ?

Quả nhiên, đôi mắt Uông Trí sáng rực lên: “Cậu thấy thế nào? Khi cậu muốn ngăn ai đó làm chuyện ngu ngốc, chỉ lo thu dọn hậu quả thì không ăn thua đâu, phải giải quyết từ gốc rễ!”

Trần Duật lạnh nhạt đáp: “Tôi thấy chẳng ra làm sao cả.”

Uông Trí bất mãn: “Rõ ràng là một kế hoạch rất hay mà! Cậu cứ giả làm một anh chàng hoàn hảo tiếp cận em gái tớ, khiến nó mê mệt cậu qua mạng. Đến khi nó say đắm cậu đến không thể tự thoát ra, cậu bắt đầu lật mặt! Lạnh lùng, thờ ơ, lộ bộ mặt thật của mình ra! Lúc đó, em gái tớ sẽ đau khổ tột cùng rồi nhận ra: ‘Hóa ra ngay cả người hoàn hảo như vậy cũng chỉ là giả dối!’ Nó sẽ khóc lóc kêu: ‘Yêu qua mạng thật quá đáng sợ!’”

Trần Duật nghe mà đau cả đầu.

Uông Trí còn tự tưởng tượng ra cảnh em gái mình khóc lóc kể khổ: “Em sẽ không bao giờ yêu qua mạng nữa! Đàn ông đều là kẻ lừa đảo!”

Trần Duật lạnh lùng: “Sao cậu không tự đi làm?”

Uông Trí nghĩ đến gương mặt của em gái mình, rồi rùng mình: “Tớ mà làm thế thì thật sự quá kinh khủng.”

“…”

Trần Duật dứt khoát từ chối. Nói gì thì nói, anh năm nay đã 28 tuổi, bảo anh làm mấy trò ngây ngô như vậy, ngay cả hồi 12 tuổi anh cũng chưa từng làm.

Uông Trí vẫn thao thao bất tuyệt, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn Trần Duật đã quay lưng bỏ đi từ câu đầu tiên rồi.

Nhưng anh hiểu rõ Uông Trí, đối phương giỏi nhất là trò mè nheo không buông. Từ nhỏ đến lớn, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, nhẹ đến mức chẳng ai chú ý.

Người vừa đến dường như cũng không ngờ trong nhà có người. Khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Duật, hắn khựng lại, đứng yên tại chỗ, khuất sau góc cua cầu thang.

Hắn nghe thấy tiếng Uông Trí oang oang nói: “Hồi nhỏ cậu cũng thích Uông Trì còn gì? Hồi cấp ba chẳng phải còn hỏi xin WeChat của nó sao? Bây giờ các cậu lâu rồi chưa gặp, cứ thử yêu qua mạng để làm quen lại đi!”

Trần Duật không nói gì.

Uông Trí trêu ghẹo: “Nếu thật sự thành đôi, thi cũng không phải không được. Chỉ là sau này cậu phải gọi tôi là anh rể đấy, ha ha.”

Người kia không lên tiếng, lặng lẽ quay người rời đi, bóng dáng dần hòa vào trong bóng tối. Chỉ có thể nhìn thấy một góc cằm nhợt nhạt, biểu cảm hoàn toàn bị che khuất.