Thời đại mạt thế, năm thứ 10.
Tại khu căn cứ số một.
“Chị! Tìm được rồi, Xuyên nói đã tìm thấy Vua Thây Ma sở hữu năng lực trí não rồi!”
Thời Tuyết phấn khích đẩy mạnh cửa phòng của Thời Vãn, giọng cô ấy vang lên trước khi bóng người xuất hiện.
Thời Vãn ngẩng đầu từ đống thiết bị thí nghiệm, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của em gái liền nhíu mày, nhưng vẻ mặt không biểu hiện gì:
“Tìm được rồi à?”
“Đúng vậy! Nhưng Xuyên nói Vua Thây Ma ấy rất thông minh, cứ trốn trong rừng cây biến dị không chịu ra ngoài. Nếu muốn dụ nó ra, e là không dễ chút nào thế nên…”
Thời Tuyết thoáng khó xử nhìn Thời Vãn.
“Chị, chị có thể cho em mượn Quỷ Đằng một chút được không? Với Quỷ Đằng, em và anh ấy có thể áp chế được đám thực vật biến dị trong khu rừng đó.”
Thời Vãn xoay chiếc xe lăn, lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Chỉ có em và Tiểu Năng? Còn Tống Dục Xuyên, tên đó không đi cùng hai đứa sao?”
“Dạo này căn cứ bận rộn mở rộng, Xuyên là người đứng đầu căn cứ, không thể rời đi lúc này.”
Thời Tuyết giải thích.
Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng Thời Vãn nhưng trước khi cô kịp nói, Thời Tuyết đã túm lấy cánh tay cô nũng nịu lay nhẹ:
“Chị, cho em mượn Quỷ Đằng đi mà, chỉ cần một tuần thôi! Em hứa sẽ mang về tinh hạch của Vua Thây Ma có năng lực trí não.”
“Đến lúc đó, anh trai sẽ trở lại bình thường, còn chân của chị cũng có thể chữa lành!”
“Tiểu Tuyết, em biết chị không quan tâm đến điều đó mà…” Thời Vãn vẫn không yên tâm.
“Chị không quan tâm, nhưng em thì có!”
Đôi mắt Thời Tuyết đỏ hoe, nhìn thẳng vào chị gái.
“Chị, mười năm nay chị vì bảo vệ em và anh trai đã chịu bao khổ sở, em đều biết. Em cũng muốn giúp chị một lần mà!”
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt em gái, trái tim Thời Vãn cuối cùng cũng mềm nhũn.
Cô đành giao Quỷ Đằng cho Thời Tuyết và không quên dặn dò con bé phải cẩn thận.
“Chị ở căn cứ chờ em trở về nhé!”
Thời Tuyết ôm chầm lấy Thời Vãn, kiên định nói: “Em nhất định sẽ giúp chị đứng dậy thêm lần nữa!”
Mười ngày sau…
“Không! Tiểu Năng! Tiểu Tuyết! Ai đó cứu họ với!”
Thời Vãn ngồi trên xe lăn cố gắng giãy giụa hét lên khẩn cầu.
“Thời Vãn, chẳng phải cô luôn tự hào là mạnh mẽ, có thể bảo vệ họ sao? Hôm nay, để tôi cho cô thấy, rốt cuộc cô có thể bảo vệ họ hay không!”
Tống Dục Xuyên trói Thời Vãn vào xe lăn, ép cô quay đầu nhìn ra ngoài căn cứ.
Bên ngoài, một đàn thây ma hung dữ đang điên cuồng truy sát Thời Tuyết và Thời Năng.
Thời Năng, với thân hình cao lớn, tay cầm thanh đao lớn, điên cuồng chém gϊếŧ từng thây ma lao tới.