Tấm inox sáng loáng phản chiếu ánh đèn trên trần thang máy, in cả bóng Du Ninh.
Cô mặc một chiếc váy dài hoa nhí, mái tóc dài ngang lưng được buộc gọn sau gáy bằng dây ruy băng, tay phải khoác chiếc túi xách nhỏ, trông vừa thanh lịch vừa phóng khoáng.
Thế nhưng, ánh mắt Du Ninh hoàn toàn không chú ý đến hình ảnh phản chiếu của mình, mà tập trung vào bóng hình màu đỏ bên cạnh.
Bốn vách thang máy như được nhuộm một màu đỏ rực, tựa như chỉ cần chớp mắt là máu tươi sẽ nhỏ giọt xuống.
Váy đỏ, giày cao gót đỏ, mái tóc đen uốn sóng lớn buông xõa trước ngực. Đôi cánh tay trần trắng một cách bất thường, ẩn hiện sắc xanh kỳ quái.
Chiếc váy dài đến gối, nhưng đôi chân thon dài bên dưới lại chi chít vết thương, trông loang lổ đến lạ.
Mái tóc che kín gương mặt, đôi tay cô ta từ từ giơ lên, để lộ bộ móng tay sơn đỏ rực, càng thêm diễm lệ trên nền da xanh tím trước mắt Du Ninh.
Ánh mắt Du Ninh rời khỏi bóng hình phản chiếu trên tấm inox, chuyển sang chủ nhân thực sự của nó đang đứng bên phải mình.
“Cô làm bẩn túi của tôi rồi.” Du Ninh bình thản nói, giọng nhẹ như không, tựa như đang nói chuyện uống một ngụm nước vậy.
Máu tuôn như suối, tí tách chảy dọc cánh tay cô gái xuống dưới chân, tụ lại thành một vũng nông. Vài giọt máu bắn lên, vừa hay làm bẩn chiếc túi của Du Ninh.
Trên nền vải màu trắng ngà xuất hiện mấy đốm đỏ, trông vô cùng gai mắt.
Cô gái như không hề nghe thấy, hai tay vẫn giữ nguyên tốc độ, tiếp tục giơ lên cao hơn, cho đến khi ngang tầm cổ Du Ninh.
Thoắt cái, bộ móng đỏ rực như có sức sống, điên cuồng dài ra, đâm thẳng về phía cổ Du Ninh. Thế nhưng, khi chỉ còn cách da cô chừng một centimet, chúng đột ngột dừng lại, không thể dài thêm.
Cô ta có vẻ rất không cam tâm, hai tay đột ngột vươn mạnh về phía trước, nhưng lại bị một kết giới vô hình chặn lại, không sao tiến thêm được nữa.
“Oán tán.” Du Ninh nhìn thẳng vào cô gái mặc váy đỏ, khẽ thốt ra hai từ.
Chỉ trong khoảnh khắc, bộ móng tay sắc nhọn nhanh chóng thu ngắn lại, trở về độ dài bình thường. Sắc máu ghê rợn cũng tức thì tiêu biến, màu đỏ rực nhuộm khắp thang máy cũng tan đi sạch sẽ.
Những đốm máu trên chiếc túi màu trắng ngà cũng biến mất không còn tăm tích.
Chỉ còn lại Du Ninh và cô gái trẻ trung, xinh đẹp rạng ngời đứng bên cạnh.
"Ting!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, vừa hay đến tầng một.