Bên cạnh xe tải nhỏ, hai đội nhỏ làm quen với nhau.
"Đây là anh trai tôi Lục Nhiên, mọi người cứ gọi anh là anh là được." Kiều Nguyên Tịch giới thiệu.
"Cứ gọi Lục Nhiên là được." Lục Nhiên vừa nói, vừa hữu hảo đưa tay ra.
Kiều Nguyên Tịch đúng là nhỏ hơn một tuổi, nhưng các đồng đội của cô, đều là bạn đồng trang lứa với Lục Nhiên.
"Gọi anh cũng không sao mà!" Kiều Nguyên Tịch nhìn Lục Nhiên, "Tôi lớn chừng này, chưa từng thấy ai sinh nhật lớn hơn anh đâu."
Lời này cũng đúng sự thật.
Lục và Kiều là anh em ruột, lại chỉ cách nhau một tuổi.
Sinh nhật của Kiều Nguyên Tịch là ngày rằm tháng giêng âm lịch, sinh nhật của Lục Nhiên sao có thể nhỏ được?
"Ngưu Tranh Tranh." Người cao lớn vươn bàn tay to, giọng nói ồm ồm, "Tranh trong "Thiết cốt tranh tranh"."
Lục Nhiên ngước đầu nhìn tráng hán, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thiên phú cơ thể này thật sự bùng nổ!
Nhìn xem cơ bắp này, nhìn xem thân hình to lớn này, đây là một học sinh mười bảy tuổi nên có sao?
Ngay cả Đặng Ngọc Đường đứng bên cạnh Ngưu Tranh Tranh, cũng trở thành em trai nhỏ...
"Anh Nhiên? Anh gầy quá, phải ăn nhiều hơn mới được." Ngưu Tranh Tranh cười, lộ ra một hàm răng trắng.
Kiều Nguyên Tịch lập tức nói: "Đầu trâu tính tình thẳng thắn, nói đúng theo nghĩa đen thôi, không cần nghĩ nhiều."
Lục Nhiên ngạc nhiên nhìn về phía Kiều Nguyên Tịch: "Đầu trâu?"
"Đúng vậy, anh xem dáng vẻ của cậu ta kìa, hung thần ác sát." Kiều Nguyên Tịch ngước nhìn Ngưu Tranh Tranh, "Lần đầu gặp mặt, suýt chút nữa làm em sợ khóc."
"Hì hì." Ngưu Tranh Tranh ngượng ngùng gãi đầu.
Tuy rằng trông có hơi hung ác, nhưng Lục Nhiên cảm thấy tên to con này ngốc nghếch, khá là đáng yêu.
"Chị này tên là Quan Y Nhân." Kiều Nguyên Tịch khoác tay người bên cạnh, "Chị ấy là tín đồ của Kiếm Nhất đại nhân đó!"
Kiếm Nhất?
Mọi người đều nhìn về phía cô gái.
Thần minh đứng đầu trong danh sách thần minh Đại Hạ?
Người số một· Kiếm Nhất đại nhân?!
Trong lòng Khương Như Ức hơi rung động, tỉ mỉ quan sát cô gái tóc dài.
Quả nhiên, đệ tử mà Kiếm Nhất đại nhân lựa chọn, chính là kiểu này.
Quan Y Nhân cao hơn Kiều Nguyên Tịch một chút, tướng mạo khá, khí chất cực tốt.
Cô ấy lễ phép gật đầu với mấy người, cái khoảng cách khó tiếp cận kia, ai cũng có thể cảm nhận được.
Kiều Nguyên Tịch: "Anh, vị trí chỉ huy của đội bọn em, vốn dĩ là của chị Y Nhân."
Lục Nhiên: "Vậy sao lại rơi vào đầu em rồi?"
Kiều Nguyên Tịch cười hì hì, nghiêng đầu gối lên vai Quan Y Nhân: "Từ khi chị ấy bái nhập môn hạ Kiếm Nhất, càng ngày càng không thích nói chuyện rồi~"
Mọi người: "..."
Quan Y Nhân hiếm khi lộ ra một chút ý cười, co ngón tay lại, nhẹ nhàng gõ vào đầu Kiều Nguyên Tịch.
"Tôi thích nói chuyện." Ngưu Tranh Tranh đột nhiên mở miệng, nhìn hai người đồng đội.
"Suỵt." Kiều Nguyên Tịch giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho Ngưu Tranh Tranh đừng lên tiếng.
Ngưu Tranh Tranh nhìn Lục Nhiên, nhún nhún vai: "Hai người họ không muốn nghe tôi nói chuyện."
Biểu cảm của Lục Nhiên khá là đặc sắc, nhịn cười rất vất vả.
Dù sao thì mọi người vừa mới quen biết, cười phá lên, có vẻ không lịch sự lắm...
"Huynh đệ, cậu là tín đồ của thần nào?" Đặng Ngọc Đường hỏi.
Ngưu Tranh Tranh: "Tây Hoang."
Lại một lần nữa, không khí trở nên im lặng.
Thần cấp hai - Tây Hoang?
Một trong tứ phương binh hùng - Tây Hoang Phủ?
Cái đội này là cái đội kiểu gì vậy?
Tín đồ thần cấp một Kiếm Nhất, tín đồ thần cấp hai Tây Hoang, tín đồ thần cấp ba Hoa Đăng?
Kiều Nguyên Tịch có tư chất cao như vậy, vị thần mà cô ấy kính bái, lại đứng ở vị trí cuối cùng?
Không hổ là thiếu gia thiên kim ở kinh thành... ừm, cũng không thể nói như vậy.
Nên nói, Kiều Nguyên Tịch ở dưới gối mẹ đại nhân, được chăm sóc rất tốt, mới được vào cái đội kiểu này.
Ngưu Tranh Tranh rõ ràng cảm nhận được biểu cảm của mấy người, không khỏi hừ một tiếng: "Lừa các cậu à?"
Trong lúc nói chuyện, anh ta vung tay lên, năng lượng trong lòng bàn tay cuộn trào, định triệu hồi đại phủ.
"Dừng!" Kiều Nguyên Tịch lập tức ngăn cản.
Ngưu Tranh Tranh giống như phản xạ có điều kiện, năng lượng trong tay tan biến.
Nói cách khác, anh ta vung tay lên, rồi không có chuyện gì xảy ra.
Tụt mood!
"À phải rồi." Lục Nhiên cũng làm như không có chuyện gì, "Còn một người đồng đội khác của các cậu đâu, sao không thấy?"
Kiều Nguyên Tịch cúi đầu, mân mê ngón tay trắng nõn của Quan Y Nhân: "Đội chúng em chỉ có ba người."
Lục Nhiên: "Hả?"
Kiều Nguyên Tịch ngước mắt lên, cười tinh nghịch: "Tìm mãi không ra người phù hợp, sau đó phát hiện, ba người là đủ rồi!"
Ngưu Tranh Tranh đột nhiên nói: "Tôi muốn một đồng đội nam, cùng nhau ăn thịt uống rượu."
Lục Nhiên ngước mắt nhìn tráng hán.
Ngưu Tranh Tranh lại nhún vai: "Hai người họ không thích."
Lục Nhiên: "..."
"Ấy da~ trong đội ba người là đủ rồi, cậu một người bằng hai!" Kiều Nguyên Tịch nói.
Ngưu Tranh Tranh lại lộ ra một hàm răng trắng, cười hì hì: "Có lý!"
"Nào, để tôi giới thiệu cho cậu một người anh em!" Lục Nhiên đẩy Đặng Ngọc Đường ra, "Hào sảng, dũng mãnh, đàn ông đích thực!"
Ngưu Tranh Tranh nhìn Đặng Ngọc Đường từ trên xuống dưới, kén chọn: "Người hơi lùn, sau này phải ăn nhiều vào đấy!"
Đặng Ngọc Đường: ???
Tiểu gia thế nào cũng có 1m85, cậu nói tôi lùn?
Người khác sống kiểu gì?
Điền Điềm sống kiểu gì?
Ngưu Tranh Tranh một tay ấn lên vai Đặng Ngọc Đường: "Cậu là tín đồ của thần nào?"
Đặng Ngọc Đường không nói gì, tùy ý chỉ vào khăn đỏ quấn trên đầu.
"Ồ?" Ngưu Tranh Tranh mắt sáng lên, "Đệ tử của Hồng Cân đại nhân? Tôi thích nhất là gia nhập Hồng Cân một phái!
Nhưng mà hôm kính thần, Tây Hoang đại nhân tới trước, dẫn tôi đi rồi."
Có thể thấy rõ, hứng thú trong lòng anh ta đang tăng vọt!
Khương Như Ức đề nghị: "Chúng ta lên xe thôi, trên đường đi rồi nói chuyện tiếp."
"Được, đi thôi." Kiều Nguyên Tịch tràn đầy sinh lực, "Một lát nữa trên xe, chúng ta định chiến thuật, gϊếŧ cho trời long đất lở!"
Nhóm bảy người nhanh chóng lên xe tải nhỏ.
Bác tài nhìn nhóm thanh niên này với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cuộc đối thoại vừa rồi của mấy người, ông nghe được rõ ràng.
"Binh khí để cẩn thận, đừng để va quẹt vào nhau." Bác tài đạp ga, lái xe ra khỏi thành phố.
Lục Nhiên ngồi ở hàng ghế cuối, sát cạnh Khương Như Ức, nhỏ giọng nói: "Không bái nhập môn hạ Kiếm Nhất cũng tốt."
"Hả?" Khương Như Ức có chút khó hiểu.
Lục Nhiên hạ thấp giọng: "Cậu xem Quan Y Nhân kia kìa, một câu cũng không nói, lạnh lùng như băng ấy, như tượng băng."
Khương Như Ức nhỏ giọng: "Đừng nói người ta như vậy."
Lục Nhiên tiếp tục nói: "Dịu dàng đáng yêu vẫn tốt hơn! Nếu không cẩn thận cậu mà bái nhập môn hạ Kiếm Nhất thì sao?"
"Đi." Khương Như Ức cười khẽ vào Lục Nhiên một cái.
Đây là xem như an ủi sao?
Nhưng ta bái là Ngọc Phù đại nhân, cũng là người lạnh lùng mà...
Suy cho cùng, vẫn là phải để các tín đồ giữ vững bản tâm.
Khương Như Ức khẽ nhìn Lục Nhiên, trong lòng thầm nghĩ: Giống như cậu đang làm vậy, đừng để thần minh làm vặn vẹo tính tình.
Hàng ghế trước, Kiều Nguyên Tịch hiếu kỳ quay đầu lại, nhìn Lục và Khương.
Ánh mắt cô linh hoạt, càng nhìn càng thấy thú vị.
Không đúng!
Hai người này có vấn đề!
"Nhìn gì?" Lục Nhiên đột nhiên lên tiếng.
"Nhìn chị Như Ức đấy, đẹp quá đi?" Kiều Nguyên Tịch cười nói.
Khương Như Ức mỉm cười vẫy vẫy tay.
Chỉ cần không liên quan đến Lục Nhiên, cô luôn luôn hào phóng như vậy.
Lục Nhiên hơi nhướn mày: "Tuổi không lớn, con mắt cũng không tệ?"
Khương Như Ức lập tức dùng cánh tay huých Lục Nhiên một cái.
Mắt Kiều Nguyên Tịch sáng long lanh, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hai người.
Quả nhiên có vấn đề!
Không được, mình phải thay anh trai ngốc nghếch này xem xét kĩ.
Thanh kiếm Hắc Băng của mẹ, tuyệt đối không được dễ dàng tặng đi!
Bốn mươi phút sau, xe tải nhỏ đi vào ngoại ô phía bắc Tân Môn, một doanh trại quân đội.
Từ đằng xa, Lục Nhiên đã thấy tượng điêu khắc của thần minh - Kiếm Nhất đại nhân.
Phải thừa nhận, Kiếm Nhất thật sự rất lợi hại, phạm vi bảo hộ cũng thật sự rộng lớn.
Thần tượng bản thể của Kiếm Nhất đứng sừng sững ở kinh thành, mà phân thân thần tượng của bà, lại mở đến bên Tân Môn này.
Sau khi trải qua nhiều tầng kiểm tra, xe đi vào bãi đậu xe của doanh trại, một đám người nối đuôi nhau xuống xe.
Quan Y Nhân vẫn luôn im lặng, sau khi xuống xe, liền quỳ xuống trước tượng điêu khắc của thần minh - Kiếm Nhất.
Cô ấy hai tay chắp lại, vẻ mặt lạnh lùng trở nên vô cùng cung kính, cúi đầu thầm cầu nguyện điều gì đó.
Những người còn lại thì không quỳ, nhưng cũng đều bái một cái, để thể hiện sự tôn trọng.
Lục Nhiên có vẻ không hòa nhập, sau khi chiêm ngưỡng phong thái của Kiếm Nhất đại nhân xong, liền đi ra phía sau xe lấy đao.
Hắn cũng không phải là tín đồ Kiếm Nhất, không tiện kính bái.
Chủ yếu vẫn là Tiên Dương đại nhân khác biệt, thường xuyên ở bên Lục Nhiên, tính tình lại bá đạo như vậy.
Lục Nhiên không muốn thần minh nhà mình hiểu lầm gì đó.
Nói một câu đại nghịch bất đạo:
Thần tượng Kiếm Nhất trong vườn điêu khắc thần ma, còn có phong thái hơn, còn khí thế hùng vĩ hơn tượng phân thân Kiếm Nhất ở đây nhiều!
Thật muốn quan sát tỉ mỉ, Lục Nhiên ngủ một giấc là vào vườn được thôi.
"Ồ?" Khi Lục Nhiên lấy binh khí ở cốp sau, thấy một thanh kiếm Hắc Băng quen thuộc.
Thân kiếm đen nhánh mát lạnh, chuôi kiếm màu vàng, tua kiếm màu vàng quen thuộc.
Lục Nhiên đương nhiên nhận ra bội kiếm của mẹ, xem ra, mẹ đã giao vũ khí cho Nguyên Tịch sử dụng.
"Còn nhớ tên thanh kiếm kia không?" Kiều Nguyên Tịch đi đến bên cạnh Lục Nhiên.
"Nhớ chứ." Lục Nhiên nhặt thanh Hắc Băng kiếm lên, "Lương Dạ."
"Nói cho anh một bí mật nhỏ nhé?" Kiều Nguyên Tịch cười cong mắt, như vầng trăng khuyết xinh đẹp.
"Gì vậy?"
"Tên đao Hà Quang và kiếm Lương Dạ, là ba mẹ đặt cho nhau đấy."
Lục Nhiên hơi nhướn mày, câu chuyện này là lần đầu tiên hắn được nghe.
Còn khá lãng mạn?
Kiều Nguyên Tịch: "Mẹ cố ý bảo em mang thanh kiếm đến.
Mẹ nói đợi khi kết thúc rèn luyện, bảo anh mang kiếm Lương Dạ về lại thành Vũ Hạng."
"Vì sao?" Lục Nhiên có chút khó hiểu.
Kiều Nguyên Tịch khoác tay Lục Nhiên: "Mẹ nói, để anh treo kiếm Lương Dạ và đao Hà Quang cùng nhau."
Lục Nhiên im lặng, không lên tiếng.
Hắn có ý nói lãng phí, đây chính là thần binh làm bằng Hắc Băng, là vũ khí gϊếŧ ma đúng nghĩa!
Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện giữa cha mẹ, hắn cũng không tiện nói gì.
Kiều Nguyên Tịch đột nhiên hạ thấp giọng, vẻ mặt thần bí:
"Mẹ còn nói, nếu một ngày nào đó, anh định tặng kiếm Lương Dạ cho một cô gái nào đó...
Nhất định phải báo trước, mẹ phải đích thân gặp mặt cô ấy đấy."
Lục Nhiên: "..."
Nếu không nhớ nhầm thì, mình năm nay mới 17?
Ừm... đúng là sắp rồi.
Trong thời đại đặc biệt mọi người đều kính thần này, Đại Hạ quốc khuyến khích người ta kết hôn sinh con.
Người trẻ tuổi sau khi trở thành tín đồ một năm, cũng chính là ngày 18 tuổi trưởng thành, là có thể đăng ký kết hôn làm đám cưới được rồi.
Trong mắt Kiều Nguyên Tịch mang theo ý trêu chọc: "Sao nào? Anh trai lạnh lùng của em, có từng rung động với ai chưa?"
Lục Nhiên nhấc hai thanh đao lên: "Nói gì mà nói, đi, gϊếŧ trâu thôi!"
Anh em hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Mà ở bên hông xe, Khương Như Ức yên lặng đứng đó, nhìn theo bóng lưng hai người.
Đêm nay 0 giờ lên kệ, khẩn cầu mọi người giữ lại một phiếu bảo đảm.
Sau khi lên kệ sẽ có thêm chương, cụ thể thì một lát tôi sẽ viết cảm nhận lên kệ.
(Hết chương này)