Vân Tâm Nguyệt nghe vậy, lại ho khan mấy tiếng, rồi tiếp tục khạc ra một ít máu. Nàng gắng gượng cười, nói:
“Lan công tử, Tôn gia gia, các ngươi không cần lo lắng. Ta thật sự không sao cả.”
Nàng tùy tiện dùng tay lau vệt máu trên khóe miệng, cố gắng lấy lại tinh thần:
“Vết thương này trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra không nặng như vậy đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Vừa rồi, trong đầu nàng vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống, thông báo rằng nhiệm vụ đã thất bại và nàng sẽ phải chịu hình phạt.
Khi nàng còn chưa kịp hỏi hình phạt đó là gì, một tia sét đã giáng thẳng xuống người, khiến tình trạng trở thành thế này.
Nhưng Lan Từ và Tôn lão đầu sao có thể tin lời nàng.
Trong mắt họ, Vân Tâm Nguyệt rõ ràng đã gặp phải chuyện kinh hoàng nào đó mới có thể bị thương nặng đến vậy. Hơn nữa, nàng nhất định phải được chữa trị ngay lập tức.
“Vân cô nương,” Lan Từ trầm giọng, ánh mắt nghiêm nghị, “Ta biết ngươi không muốn chúng ta lo lắng, nhưng ngươi càng nói như thế, chúng ta càng không thể yên tâm.”
Hắn cau mày, nét mặt đầy suy tư:
“Ngươi đừng nói thêm gì nữa.”
Hắn bắt đầu nghi ngờ việc Vân cô nương bị sét đánh và thổ huyết có liên quan đến Toàn Hán và Nhếp Ngọc. Có lẽ nhiệm vụ của nàng là giúp họ hoàn thành tâm nguyện.
Nhưng Toàn Hán đã bị hắn xử lý, còn Nhếp Ngọc thì hoảng loạn bỏ chạy. Điều đó có thể là nguyên nhân khiến nhiệm vụ của nàng thất bại.
Vân Tâm Nguyệt ngồi dậy, làm vẻ như không có chuyện gì, phẩy tay nói:
“Thôi nào, các ngươi thật sự không cần lo lắng.”
Nàng nở nụ cười, cố tỏ ra thoải mái:
“Nếu ta có chuyện gì nghiêm trọng, ta lại có thể thờ ơ sao? Chẳng lẽ ta dám lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn ư?”
Tôn lão đầu nóng ruột đến mức mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Ông cứ nhích qua nhích lại, muốn khuyên nhủ nhưng không biết nên nói thế nào, chỉ còn cách nhìn Lan Từ với ánh mắt cầu cứu.
Lan Từ khẽ thở dài, nét nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu thêm:
“Nếu Vân cô nương đã nói vậy, chúng ta đành làm theo ý ngươi.”
Nhưng rồi hắn nói thêm, giọng nghiêm trọng hơn:
“Có điều… nếu ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu, nhất định phải cho chúng ta biết. Ngươi không được phép âm thầm chịu đựng một mình.”
Những ngày đồng hành đã giúp hắn hiểu phần nào tính cách của Vân cô nương. Nàng luôn xem trọng bản thân nhưng cũng rất kiên định và cố chấp.
Giờ đây, dù có nói thêm điều gì, bọn họ cũng không thể lay chuyển được ý định của nàng. Thôi thì cứ thuận theo nàng.
Vân Tâm Nguyệt lúc này mới thực sự yên lòng. Nếu bị đưa đến phòng khám trong thôn vào ban đêm, chắc chắn sẽ gây ra một trận xôn xao. Khi ấy, ai biết được chuyện gì sẽ bùng lên?
Điều quan trọng nhất là hệ thống đã nói thương thế của nàng không nghiêm trọng, chỉ trông có vẻ nặng nề mà thôi.
“Chúng ta cần nói về chuyện của Toàn Hán.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe tiếng Hưng Hoài vang lên:
“Thiếu gia, nô tài mang nước tới.”
Chỉ thấy Hưng Hoài bưng một chậu nước, chạy chậm lại mà không để rớt giọt nào ra ngoài.
“Thật làm phiền các ngươi rồi.” Vân Tâm Nguyệt cảm thấy ấm lòng, pha lẫn chút hụt hẫng.
Đã bao lâu rồi, chưa có ai như vậy mà vây quanh, quan tâm nàng từng chút một?
Từ sau khi cha mẹ qua đời, bên cạnh nàng dần dần không còn ai.
Ánh mắt Lan Từ thoáng lướt qua, bắt gặp khóe mắt nàng hơi đỏ hoe, đôi hàng mi khẽ run.
Hắn dường như có thể đoán được vì sao nàng lại xúc động đến vậy.
Nếu là hắn, mất hết người thân và bằng hữu, sống cô độc một mình, chẳng ai quan tâm, rồi bất ngờ có người thật lòng lo lắng cho mình, thì trái tim cũng không tránh khỏi những rung động.
“Chúng ta lo lắng chỉ vì mong Vân cô nương bình an mà thôi.”
Hắn nhận lấy chiếc khăn từ tay Hưng Hoài, nhúng nước rồi đưa cho Vân Tâm Nguyệt:
“Vân cô nương hãy nghỉ ngơi thật tốt tối nay. Mọi chuyện để mai rồi tính.”
Hắn ngừng lại một chút rồi bổ sung:
“Ngày mai, ta sẽ kể cho Vân cô nương tất cả.”
Sau khi nói lời cảm tạ, Vân Tâm Nguyệt nhìn hắn thật sâu, đáp gọn:
“Được.”
Nàng cầm khăn lau nhẹ gương mặt, đôi mắt cụp xuống để che giấu những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào bên trong.
Quả nhiên, nàng đã quá xem nhẹ Lan Từ.
Dù bề ngoài hắn trông như một công tử ôn nhu, phong nhã, nhưng xuất thân từ đại gia tộc thời cổ đại, làm sao hắn có thể thực sự là người chỉ biết dịu dàng như ngọc? Nếu thật như vậy, hắn sẽ không đủ sức quản lý nô bộc và người dưới quyền, cũng chẳng thể tồn tại trong gia tộc đầy tranh đấu ấy.
Dù cố gắng giữ bình tĩnh, việc Lan Từ thản nhiên ra lệnh cho Hưng Hoài và Tôn lão đầu gϊếŧ người vẫn gây cho nàng một cú sốc lớn.
Lần trước, khi nhờ Phạm Dương Bá giúp giải quyết Vương Chiêu Đệ, nàng đã phải vượt qua giới hạn bản thân. Vậy mà giờ đây lại xảy ra chuyện như thế này.
Lan Từ quan sát nét mặt và cử chỉ của nàng, khẽ nhếch môi rồi lại cau mày suy nghĩ.
Ở nơi này, việc xử lý một người là điều không thể sao?
Nếu đúng như vậy, mọi hành động của hắn sau này đều cần suy xét kỹ lưỡng, phải tuân thủ quy tắc nơi đây để tránh gây phiền toái cho Vân cô nương.
Sau khi rửa mặt xong, Vân Tâm Nguyệt được Lan Từ, Tôn lão đầu và Hưng Hoài dõi mắt tiễn về phòng.
Khi thấy nàng đóng cửa lại, Lan Từ ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
Tôn lão đầu sợ hãi, liên tục xua tay:
“Lan công tử, ta… ta không dám ngồi. Ta đứng thế này là được rồi.”
Ông sao dám ngồi trước mặt Lan công tử? Điều đó quá thiếu tôn ti và phép tắc.
Hưng Hoài cũng đứng nghiêm trang, không có ý định ngồi. Khi Vân cô nương có mặt, hắn còn cân nhắc thái độ để chiều lòng nàng. Nhưng khi nàng không ở đây, một kẻ hầu như hắn tuyệt đối không thể thất lễ.
Lan Từ không ép hai người ngồi xuống.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, giọng nói lạnh nhạt:
“Trước khi chết, Toàn Hán có nói gì không?”
“Thiếu gia, có ạ.” Hưng Hoài liếc về phía phòng của Vân Tâm Nguyệt rồi hạ giọng:
“Hắn kêu gào rằng mình là nhân vật quan trọng của ‘đại Dân Quốc’, nếu chúng ta dám động vào hắn thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”
“Thiếu gia, thực sự có nơi nào gọi là ‘đại Dân Quốc’ sao?”
Lan Từ khẽ gõ ngón tay lên đùi, ánh mắt thoáng hiện vẻ trầm tư.
Hắn không trả lời câu hỏi của Hưng Hoài mà tiếp tục truy vấn:
“Ngoài những lời đó, Toàn Hán còn nói gì nữa không?”
Cho đến lúc này, hắn đã có một suy đoán: nơi này có thể là một vùng đất tách biệt với thế giới bên ngoài, một nơi giống như thế ngoại đào nguyên. Vì thế, sẽ có người từ các quốc gia khác tìm đến đây.
Nhiệm vụ của Vân cô nương dường như là giúp họ hoàn thành tâm nguyện để nhận phần thưởng. Nếu thất bại, nàng sẽ gặp phải hình phạt giống như chuyện sét đánh vừa rồi.
Hưng Hoài tường thuật chi tiết:
“Nô tài đã thẩm vấn hắn. Toàn Hán nói ngay từ khi tới đây, hắn đã nhận ra sự khác biệt và nuôi ý đồ chiếm đoạt toàn bộ nơi này.”
“Nhưng sau khi bị thiếu gia cảnh cáo cùng với Nhếp Ngọc, hắn tạm thời từ bỏ ý định. Tuy nhiên, hắn vẫn muốn trộm đồ từ nhà Vân cô nương mang về làm quà cho cấp trên, rồi xin họ phái người xuống đây để giúp hắn thâu tóm toàn bộ.”
Hưng Hoài hừ lạnh đầy phẫn nộ:
“Cái tên cầm thú ấy! Không chỉ định trộm đồ của Vân cô nương, hắn còn dám mơ bá chiếm cả nơi này.”
“Nếu thiếu gia không lệnh phải xử lý nhanh, nô tài đã tra khảo hắn đến nơi đến chốn để cho hắn hiểu rõ hậu quả thảm khốc của những ý nghĩ đó.”