Núi Lớn Nhà Ta Có Thể Thông Cổ Kim

Chương 40: Buồn ngủ có người đưa gối

Lan Từ, với tư cách là người thừa kế của Lan gia, không thể nào có những trải nghiệm giống người bình thường.

Tuy nhiên, để điều hành sản nghiệp của gia tộc, trải dài khắp các ngành nghề, hắn cần hiểu rõ cuộc sống của người thường.

Vân Tâm Nguyệt lặng lẽ gật đầu, chỉ nhìn cách ăn mặc của Lan Từ cũng đủ biết hắn không cần bận tâm đến những vấn đề này.

Người ta thường nói rằng tiền bạc có thể giải quyết 99% vấn đề. Chỉ còn 1% không thể giải quyết, không phải vì bất lực, mà vì số tiền chưa đủ nhiều.

Lan Từ tiếp tục giải thích:

“Hạ nhân trong nhà ta nói rằng, ở gia đình người thường, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ... Đương nhiên, nam thanh niên và bé trai thì khác biệt chút ít.”

“Không biết ở nơi của Vân cô nương có thế này không, nhưng ở quê quán của ta, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng. Tuy nhiên, tình trạng này ở các gia tộc lớn thì đỡ hơn nhiều.”

Vân Tâm Nguyệt hiểu rõ những điều hắn nói. Trong lịch sử, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào xã hội, đặc biệt ở các gia đình bình dân. Còn các gia tộc lớn thường có cách ứng xử văn minh hơn đôi chút.

“Lan công tử, xin mời tiếp tục.”

Lan Từ khẽ chỉnh lại suy nghĩ, rồi nói tiếp:

“Trong các gia đình bình dân, người lớn tuổi như Tôn gia gia, điều họ sợ nhất chính là không còn giá trị.”

“Nếu con cháu hiếu thảo, thì còn đỡ. Nhưng nếu không may gặp phải những kẻ không hiếu thuận, hoặc có ý đồ khác, một khi người già không còn giá trị lợi dụng, họ sẽ bị gia đình vứt bỏ.”

Vân Tâm Nguyệt nhớ lại những gì Tôn gia gia từng kể về quá khứ của ông, đôi mày bất giác nhíu chặt lại. Nàng nói:

“Ta hiểu ý của Lan công tử. Ý ngươi là ta nên tìm cho Tôn gia gia một vài việc làm, để ông cảm thấy bản thân có giá trị khi sống ở đây, rằng ông vẫn được người khác cần đến.”

Lan Từ gật đầu, nhưng lại khẽ lắc đầu:

“Không chỉ đơn giản như thế.”

Hắn trầm ngâm một lúc, tựa như cân nhắc cách diễn đạt sao cho dễ hiểu nhất.

Sau một hồi, hắn chậm rãi nói:

“Vân cô nương cần tạo cơ hội để giá trị của Tôn gia gia không chỉ thể hiện qua những việc ở chỗ ngươi, mà còn cần lan tỏa ra nhiều phương diện khác.”

“Nếu giá trị của Tôn gia gia chỉ gói gọn trong việc giúp đỡ ngươi, ông sẽ xem đó như một bổn phận hiển nhiên, bởi ngươi đã giúp đỡ ông quá nhiều. Nhưng nếu ông tìm thấy giá trị của mình ở nhiều khía cạnh khác, ông sẽ cảm thấy mình thực sự quan trọng.”

Nghe đến đây, Vân Tâm Nguyệt như bừng tỉnh, cảm giác như một nút thắt trong lòng vừa được tháo gỡ. Nàng thốt lên:

“Hóa ra là như vậy!”

Vân Tâm Nguyệt khẽ vỗ nhẹ cằm, trên môi nở một nụ cười:

“Ta cần giúp Tôn gia gia tạo ra giá trị trong thôn, để ông ấy hiểu rằng bản thân vẫn được mọi người cần đến, đúng không?”

Lan Từ gật đầu, tán thành ý kiến của nàng:

“Đúng vậy. Vì từng bị gia đình ruồng bỏ, Tôn gia gia đã hình thành ý niệm cố chấp rằng mình không được ai chấp nhận, cũng chẳng có giá trị gì cả.”

“Nếu Vân cô nương muốn Tôn gia gia sống tốt, trước hết phải giúp ông thay đổi cách nghĩ này.”

Vân Tâm Nguyệt im lặng suy nghĩ, tự hỏi làm thế nào để có thể giúp Tôn lão đầu thay đổi quan điểm tiêu cực về bản thân.

Vấn đề là nàng không hiểu gì về việc làm sao để người lớn tuổi cảm thấy có giá trị, vì vậy nhất thời chưa nghĩ ra cách nào.

“Lan công tử, ngươi có ý tưởng nào không?” nàng dò hỏi.

Lan Từ khẽ nhún vai, vẻ mặt bất lực:

“Điểm này thì ta cũng bó tay.”

“Nếu ở quê quán của ta, ta có rất nhiều cách. Nhưng ở đây...”

Hắn ngừng lại, tỏ vẻ hoàn toàn xa lạ với nơi này. Hắn giống như đang mò mẫm trong bóng tối, nên cũng không thể đưa ra giải pháp phù hợp.

Vân Tâm Nguyệt càng cảm thấy khó khăn, đứng đó chau mày suy nghĩ phải làm thế nào để thay đổi ý nghĩ của Tôn lão đầu.

Hay là đến thôn hỏi ý kiến mọi người?

Nhưng nếu hỏi chuyện này trong thôn, rất nhanh sẽ lan truyền khắp nơi. Khi Tôn gia gia bước chân vào thôn, mọi người sẽ xúm lại hỏi han, thậm chí tò mò quá mức, điều đó có thể khiến ông cảm thấy không thoải mái.

Khi nàng còn đang cân nhắc, bỗng nghe thấy giọng nói vui vẻ của Dì Lí từ phía xa:

“Tâm Nguyệt, cuối cùng ta cũng tìm được cháu rồi!”

Vân Tâm Nguyệt quay đầu theo tiếng gọi, thấy Dì Lí với nụ cười rạng rỡ đang bước nhanh về phía mình. Nàng cũng lập tức tiến lên đón:

“Dì Lí, dì tìm cháu có việc gì vậy?”

Đôi mắt tinh nghịch của nàng khẽ lóe lên, kèm theo một câu bông đùa:

“Chẳng lẽ, Dì Lí định mời cháu đi ăn cơm sao?”

Dì Lí cười mắng nhẹ một câu, nhưng ánh mắt bà nhanh chóng dừng lại ở Lan Từ, người đang đứng cách đó không xa.

Khi nhìn thấy Lan Từ, bà không khỏi kinh ngạc. Gương mặt bà lộ vẻ sững sờ, như thể bị dung mạo tuấn tú của hắn làm cho choáng ngợp.

Dì Lí đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng gặp ai vừa đẹp lại toát lên khí chất quý phái như Lan Từ. Bà không biết phải miêu tả thế nào, chỉ cảm thấy hắn giống như một hoàng tử bước ra từ phim truyền hình.

Vân Tâm Nguyệt nhận thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Dì Lí, liền nhìn theo hướng bà đang chăm chú, và ngay lập tức bật cười.

“Dì Lí, dì định đứng đó ngây người bao lâu? Tỉnh lại đi nào.”

Nàng khẽ vẫy tay trước mặt Dì Lí, tìm một lý do hợp lý để giải thích thân phận của Lan Từ:

“Hắn là khách du lịch từ tỉnh khác đến. Vì thích thú nên mặc thế này cho hợp với phong cách địa phương.”

Nếu không giải thích như vậy, nàng e rằng sẽ có không ít rắc rối xảy ra.

Dì Lí cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Bà đập tay lên đùi, giọng đầy cảm thán:

“Tâm Nguyệt, vị khách của cháu đẹp trai quá! So với mấy minh tinh trên tivi còn đẹp hơn.”

“Nhất là bộ trang phục này… gọi là gì ấy nhỉ? Giống mấy hoàng tử trong phim truyền hình, nhìn thật quý phái.”

Vân Tâm Nguyệt thầm nghĩ, Lan Từ có thể đúng là người hoàng tộc thật, nhưng chuyện đó mình sẽ không tò mò làm gì.

Nàng mỉm cười chuyển chủ đề:

“Dì Lí, dì đến tìm cháu có việc gì sao?”

Dì Lí nghe vậy liền vỗ trán, như thể vừa nhớ ra điều quan trọng:

“Nhìn xem, suýt nữa thì quên mất chính sự. Nhà cháu có phải muốn tìm việc cho ông cụ Tôn không? Trong thôn đang tuyển người quét dọn đường làng. Lương mỗi tháng là một triệu tám, nhưng không có chế độ bảo hiểm và không bao cơm.”

Vân Tâm Nguyệt nghe vậy như bắt được chiếc phao cứu sinh. Nàng nắm lấy tay Dì Lí, giọng nói đầy phấn khởi:

“Dì Lí, dì nói cụ thể hơn cho cháu nghe với. Công việc này cụ thể là thế nào?”

Dì Lí thấy nàng quan tâm như vậy, lập tức giải thích chi tiết:

“Mỗi ngày chỉ cần quét dọn rác trên đường làng vào sáng và chiều. Trong sân nhà của dân thì không phải lo. Trời nắng to không cần làm gì cả, cứ tìm chỗ nghỉ ngơi. Lương trả vào ngày mười lăm hàng tháng, nhưng không có bảo hiểm gì cả, cơm nước thì tự lo ở nhà.”

Bà còn bổ sung:

“Công việc này không quá vất vả, nên nhiều người trung niên trong thôn tranh nhau làm. Ta nghĩ ông cụ nhà cháu chắc sẽ cần, nên vội chạy đến báo cháu biết.”

Vân Tâm Nguyệt cảm kích đến mức không nói nên lời:

“Dì Lí, dì đã giúp cháu một ân tình lớn.”

Nàng thở dài, giọng hơi trầm xuống:

“Dì Lí cũng biết đó, ông cụ Tôn phải nương tựa vào cháu, chuyện này không đơn giản chút nào.”

Dì Lí gật đầu thông cảm, giọng nói mang chút bất bình:

“Đúng rồi! Có người thật không xứng làm người. Bảo họ làm trâu ngựa còn thấy thương hại cho trâu ngựa nữa.”

“Trong thôn mình cũng có chuyện tương tự. Như bà cụ ở đầu thôn Tây kia, con cháu bất hiếu, chẳng phải cũng rơi vào hoàn cảnh thê thảm sao?”

Bà giơ tay ra, đếm từng ngón:

“Bà ấy nuôi năm đứa con, ba trai hai gái. Vậy mà đến lúc già yếu, mấy đứa con trai vì tranh chấp đất đai mà gây gổ suốt ngày. Ai cũng nói mẹ mình không tốt, không ai chịu phụng dưỡng. Cuối cùng phải chia ra mỗi nhà nuôi một tháng.”

“Lần nọ đến lượt nhà con trai cả nuôi, thằng thứ hai còn mang bà cụ qua nhà anh cả từ tối hôm trước. Chỉ để sớm trút gánh nặng. Thế nhưng, cháu đoán xem nhà anh cả xử lý thế nào?”