“Hệ thống, ngươi mau giải thích rõ ràng cho ta, vừa rồi ngươi nói rốt cuộc có ý nghĩa gì?” Vân Tâm Nguyệt tức giận chất vấn lớn tiếng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu hệ thống.
Tuy nhiên, hệ thống hoàn toàn im lặng, không đáp lại bất kỳ lời nào, giống như nó đã "chết".
Ngay lập tức, Vân Tâm Nguyệt hiểu ra tình huống, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội. “Ngươi đúng là một cái hệ thống ngốc! Trước đây, ngươi cam đoan chắc chắn rằng, chỉ cần ta ở trong phạm vi ngọn núi này, sẽ không có nguy hiểm nào xảy ra.”
“Nhưng bây giờ, ngươi lại nói ra những lời mơ hồ như vậy.”
Hệ thống vẫn tiếp tục giữ im lặng, không hề phản ứng.
Vân Tâm Nguyệt tức đến mức dậm chân thình thịch. “Ta sớm nên biết, hoàn thành nhiệm vụ này không thể nào đơn giản như vậy!”
Rõ ràng nàng đã bị cái hệ thống rắc rối này lừa.
Hệ thống run lên nhè nhẹ, thầm nghĩ: Tiểu chủ nhân khi nổi giận, thật sự giống hệt chủ nhân trước đây, quả nhiên là con gái ruột của người ấy. Một cảm giác hoài niệm trỗi dậy trong hệ thống, nhắc nó nhớ về chủ nhân trước đây.
Hệ thống thở dài: Khi chủ nhân còn sống, mặc dù ta không thể tự do xuất hiện, nhưng bầu không khí trong nhà luôn ấm áp, và chủ nhân đối xử với ta cũng rất tốt. Còn bây giờ… Ai!
Vân Tâm Nguyệt hoàn toàn không biết những suy nghĩ của hệ thống. Nàng chỉ đang tập trung suy tính, làm sao có thể moi được mọi thông tin từ hệ thống, nhằm chuẩn bị đối phó với những nguy hiểm khó lường trong tương lai.
Nàng suy nghĩ rất lâu nhưng không tìm được cách nào hiệu quả. Cuối cùng, nàng quyết định sẽ chờ đến lần sau hệ thống chủ động tìm mình, khi đó sẽ nghĩ cách khéo léo dò hỏi.
Sau khi hít thở sâu vài lần để kiềm chế sự khó chịu, nàng ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra đống vật phẩm trên mặt đất.
“Thuốc giải độc mạnh? Mê dược? Đây đều là thứ gì kỳ quái vậy?” Nàng ngồi bệt xuống sàn, nghiêm túc xem xét từng loại dược phẩm.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Vân Tâm Nguyệt nhận ra phần lớn số thuốc này chủ yếu dùng để điều trị ngoại thương nhanh chóng, giải độc và gây mê. Hơn nữa, hiệu quả của chúng dường như vượt xa những loại thuốc mà nàng từng mua trước đó rất nhiều lần.
Chỉ từ đống dược phẩm này, nàng cũng có thể đoán rằng, trong tương lai, phần lớn những khách nhân nàng tiếp đãi đều sẽ mang thương tích đầy mình.
Tiếp theo, nàng chuyển sang nghiên cứu chiếc khiên bảo vệ. Chiếc khiên này là một hình cầu nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, bề mặt có dán một tờ giấy với hướng dẫn sử dụng.
“Chỉ cần ấn vào hình cầu này, nó sẽ biến thành một lá chắn bảo vệ, bao phủ toàn bộ khu vực đã được chỉ định...”
Đọc đến đây, Vân Tâm Nguyệt không kiềm được sự tò mò, liền ấn thử vào hình cầu.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng “răng rắc, răng rắc” phát ra từ hình cầu, từng mảnh vuông nhỏ từ hình cầu bật ra như đang biến hình giống khối Rubik.
“Ồ! Thật là kỳ diệu.” Vân Tâm Nguyệt trầm trồ. Nhưng chưa kịp dứt lời, hình cầu đột nhiên “vèo” một cái biến mất. Nàng ngẩn người nhìn quanh: “Nó đi đâu rồi?”
Ngay khi nàng vừa ngẩng đầu, một tia sáng trắng lóe lên trong phòng, kèm theo đó là một giọng nói máy móc vang lên: “Phòng hộ thuẫn khởi động.”
Vân Tâm Nguyệt bừng tỉnh, vỡ lẽ: “À, thì ra phòng hộ thuẫn là để bảo vệ căn nhà này.”
Hóa ra, hệ thống đã thiết lập sẵn phòng hộ thuẫn từ trước. Chỉ cần nàng nhấn vào hình cầu là kích hoạt được. Hệ thống này quả thật quá gian xảo!
Nàng khẽ cười lạnh, rồi bắt đầu sắp xếp đống dược phẩm trên sàn nhà. Sau khi phân loại, nàng cẩn thận bỏ chúng vào hộp thuốc chuyên dụng.
Xong xuôi, nàng quyết định ra ngoài một vòng để xem trong làng có cần bổ sung gì không, cũng tiện gặp gỡ mọi người, tránh để họ nghĩ nàng xảy ra chuyện mà tự ý xông vào nhà. Tuy nhiên, vừa lúc nàng định mở cửa thì nghe thấy từ hướng bếp vang lên tiếng “sột soạt” rất nhỏ, giống như có ai đó đang lén lút ăn vụng gì đó.
Lập tức, lòng nàng cảnh giác. Tiếng động này không giống tiếng của chuột. Chẳng lẽ có khách không mời mà đến?
Ý nghĩ này khiến nàng càng thêm cẩn trọng. Dựa vào thái độ mờ ám của hệ thống, nàng có thể đoán rằng không phải khách nào cũng dễ đối phó như Phạm Dương Bá.
Nàng nhẹ nhàng mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra chiếc gậy điện mà mình đã mua trực tuyến, rồi rón rén tiến về phía phòng bếp. Nàng quyết phải xem rõ, liệu trong bếp là người hay chỉ là một con vật nhỏ.
Từ phòng khách đến bếp không xa, chỉ mất khoảng mười giây di chuyển. Khi vừa bước đến cửa bếp, nàng sững sờ: Trước mắt nàng là một bé gái gầy gò, ăn mặc rách rưới, cơ thể lấm lem bụi bẩn. Bé đang ôm một đống sủi cảo sống, cắm cúi nhét vào miệng như thể chưa từng được ăn no.
Đống sủi cảo này chính là những cái nàng đã tự tay làm vào buổi sáng, sau đó quên bỏ vào tủ lạnh vì bận rộn.
“Ấy ấy ấy, sủi cảo sống không ăn được đâu!” Nàng hét lên.
Tiếng hét làm cô bé giật mình run rẩy. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt bé trở nên hung dữ, như ánh mắt của một con thú hoang bị cướp mất thức ăn. Dù vậy, bé vẫn không ngừng nhét sủi cảo vào miệng.
Ánh mắt đó khiến Vân Tâm Nguyệt rùng mình, theo bản năng siết chặt chiếc gậy điện trong tay. “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà ta?” Giọng nàng lạnh lùng, mang theo sự giận dữ. “Còn nữa, mau bỏ sủi cảo xuống! Đó là đồ của ta!”
Bé gái không trả lời, chỉ trợn mắt hung tợn nhìn nàng. Nàng đoán chừng bé khoảng mười tuổi, nhưng ánh mắt lại hung ác đến mức khiến nàng rợn người, như thể nếu ai dám giành thức ăn của bé, bé sẽ không ngần ngại gϊếŧ chết người đó.
Ngay lúc ấy, bé gái bất ngờ vớ lấy con dao phay trên bệ bếp, vung lên và lao về phía nàng, miệng mấp máy gào thét: “Gϊếŧ ngươi! Ăn là của ta!”
Vân Tâm Nguyệt suýt nữa đã quay đầu bỏ chạy, nhưng ngay lập tức nàng kìm lại. Siết chặt hàm răng, nàng nhìn bé gái đang lao tới, ánh mắt lạnh lùng. Nàng hiểu rõ mình chỉ có một cơ hội để phản đòn.
Khi bé gái tiến đến gần hơn, nàng đột ngột vung gậy điện, nhắm thẳng vào tay bé đang cầm dao phay, đập mạnh xuống. Sau đó, không chần chừ, nàng giáng thêm một đòn mạnh vào cổ bé.
Bé gái trợn mắt, ngã quỵ xuống sàn, bất tỉnh. Những chiếc sủi cảo giấu trong áo và tay bé rơi vãi khắp nơi.
Không dám tiến lại gần, Vân Tâm Nguyệt dùng gậy điện chọc thử vào người bé để kiểm tra. Sau vài giây, xác định bé đã thật sự bất tỉnh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lục tìm trong ngăn tủ một sợi dây thừng, rồi trói chặt bé vào ghế.
Hoàn thành xong mọi việc, nàng lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi: “Con bé này từ đâu tới vậy chứ?”
Ngay lúc đó, hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Nhiệm vụ đầu tiên được ban bố: Nhiệm vụ cấp B+, tiểu chủ nhân hãy chăm sóc bé gái này và kiểm soát việc ăn uống của nàng.”
Nghe vậy, Vân Tâm Nguyệt quan sát kỹ bé gái đang bất tỉnh, rồi hỏi: “Hệ thống, con bé này từ đâu tới? Sao ngay cả sủi cảo sống cũng ăn như vậy?”
Hệ thống giải thích tỉ mỉ: “Tiểu chủ nhân, bé gái này tên là Vương Chiêu Đệ, năm nay mười hai tuổi, đến từ Đại Dân Quốc – một quốc gia phong kiến đang trong thời kỳ suy vong. Quốc gia này đã bắt đầu mở cửa nhưng vẫn còn nhiều lạc hậu.”
“Vương Chiêu Đệ có năm chị gái và một em trai được cưng chiều. Trong gia đình, bé bị đối xử như nô ɭệ, làm việc quần quật và chỉ chờ đến năm 16 tuổi để bị gả đi. Cuộc sống khắc nghiệt khiến bé hình thành tính cách hung ác.”
“Hơn một năm trước, quê nhà của bé gặp phải hạn hán nghiêm trọng. Gia đình không thể trụ lại nên phải rời đi cùng dân làng, lưu lạc khắp nơi.”