Bé Con Được Sủng Ái Trong Phó Bản Kinh Dị

Chương 3

Bọn trẻ phần lớn bị những người chơi lang thang bỏ rơi. Những người chơi này thuộc tầng đáy của Tháp Trung Tâm, phần lớn bị tàn tật hoặc gặp vấn đề về tâm lý, nghiêm trọng đến mức không thể thực hiện nhiệm vụ phó bản, cũng không dám tự kết liễu, chỉ có thể làm những nhiệm vụ hậu cần nặng nhọc trong không gian để đổi lấy số điểm ít ỏi, có lẽ làm việc cả ngày cũng chỉ đổi được một bữa ăn.

Cũng có một số người chơi lang thang không chịu nổi gánh nặng mà thực sự trở thành người vô gia cư, ăn xin, nhặt rác… Đáng tiếc là Tháp Trung Tâm không có sự ấm áp của đạo đức xã hội, ngay cả trong khu an toàn, người chơi lang thang cũng sẽ bị người chơi bình thường đánh đập ngược đãi, thậm chí bị theo dõi đến bên ngoài khu an toàn để gϊếŧ chết.

Dần dà, phần lớn những người lang thang tập trung ở những tầng bị bỏ hoang.

Ví dụ như tầng ba mươi sáu, thế giới ở tầng này được gọi là bãi rác thải, lượng lớn phế phẩm do Tháp Trung Tâm thải ra đều được vận chuyển đến đây. Mỗi tuần, nơi này sẽ ngẫu nhiên xóa bỏ một khu vực, nếu không may chọn nhầm chỗ đặt chân, sẽ bị xóa sổ cùng với rác thải.

Đồng thời, tầng này còn tồn tại chợ đen, một số người chơi sẵn sàng đến đây để trao đổi những thứ nguy hiểm và không thể công khai, vì không có khu an toàn, cũng có thể vừa giao dịch xong đã bị ám sát. Vì vậy, những người chơi đến đây, cơ bản đều là những kẻ hung ác tột độ.

Có thể nói tầng ba mươi sáu đen tối toàn diện, là hiện thân tàn nhẫn của thế giới vô hạn.

Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy, một số người lang thang sẽ nhận nuôi trẻ để chúng đi đào bới rác, nhưng ngay cả một cái tên cũng keo kiệt không cho, thường chỉ là những biệt danh khó nghe. Nếu đứa trẻ bị bệnh, sẽ bị vứt bỏ, rất nhiều đứa trẻ cứ như vậy bị người lang thang sinh ra rồi chết trong vòng vài năm.

Sở Vọng vừa giống lại vừa không giống những đứa trẻ khác, cậu là con trai do người chơi bình thường sinh ra. Cậu lớn lên ở những tầng khác, được nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, thậm chí từ năm bốn tuổi đã được cha mẹ bồi dưỡng thân thủ, học tập văn hóa.

Cho đến khi cậu tám tuổi thì mắc bệnh nặng không rõ nguyên nhân, sau khi uống thuốc trị liệu cấp thấp mà vẫn không có tác dụng, cha mẹ cậu đã dứt khoát đưa cậu đến chợ đen ở tầng ba mươi sáu, muốn bán cậu để thu hồi vốn.

Tình thân trong không gian vô hạn tàn khốc và thực tế đến vậy.

Sở Vọng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, nhưng sau ba tháng sốt cao không ngừng, cậu không những không chết mà còn có được năng lực khác thường.

Cậu đã trốn thoát, từ đó lang thang trong thế giới tầng ba mươi sáu, trong sáu năm sau đó, cậu nhặt được rất nhiều đứa trẻ, nhưng chỉ có một vài đứa sống sót.

Y Nỉ Á là đứa trẻ đặc biệt nhất trong số những đứa trẻ cậu nhặt được, tuy thân hình bé nhỏ vì suy dinh dưỡng mà rất gầy yếu, nhưng lại sở hữu khí chất vô tư trong sáng.

Không giống như những đứa trẻ được sinh ra ở đây, dường như sinh ra đã ngoan ngoãn và đờ đẫn, như thể đã nhìn thấy trước cuộc đời ngắn ngủi và bi thảm của mình.

Bàn tay nhỏ bé của Y Nỉ Á nắm lấy dây mũ của Sở Vọng, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng và dịu dàng của người anh nuôi.

Cô bé ê a vài tiếng, giơ tay còn lại lên, dường như muốn sờ vào má cậu, nhưng vì còn quá nhỏ, chưa phát triển đến mức có thể kiểm soát tốt lực tay, nên vô tình vỗ vào xương hàm của Sở Vọng.

Đứa bé thực sự rất khỏe, bên má của thiếu niên lập tức hiện lên một vết đỏ nhỏ.

Sở Vọng không tức giận, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, ngược lại còn rất vui vẻ, “Nỉ Á dường như khỏe hơn nhiều so với tháng trước.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Cậu bé ngồi xổm bên cạnh là Charlie sợ hãi nói, “Mấy tháng trước em ấy giống như một con mèo con vậy, hầu như không cảm nhận được hơi thở. Tớ thực sự sợ em ấy không qua khỏi.”

“Hãy chia thêm một phần bữa tối của tớ cho Nỉ Á đi.” Tiểu Thi vuốt ve mái tóc xoăn của em bé, “Như vậy em ấy sẽ khỏe mạnh hơn.”

“Em ấy sẽ khỏe mạnh lớn lên.” Sở Vọng nói.