Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 2.1: Một cốc sữa

“Mẹ sao rồi ạ?” Diệp Quát Nam vẫn rơi nước mắt, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh, giống như mọi khi, để không gây phiền toái cho người nhà, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Tuy nhiên, lý trí cũng cần thời gian, năng lực lý giải của cô bé rất mạnh, mặc dù đã hỏi câu này, nhưng cô bé cũng rõ ràng cảm nhận được điều gì đang xảy ra, bốn chữ ấy đã biểu đạt đủ rõ rồi, mẹ gặp chuyện rồi, mẹ đã rời xa thế giới này.

Nhưng càng hiểu rõ điều này, sự kiên trì không thể chấp nhận cái chết lại khiến cô bé không kìm nén được mà mở miệng.

Trước đây cô bé biết con người cũng sẽ chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại xảy ra ngay xung quanh mình, một cách kỳ lạ và đột ngột như vậy.

Làm sao có thể chứ? Sáng nay, mẹ vẫn còn khỏe mạnh khi ra ngoài, sao lại đột ngột xảy ra chuyện như vậy?

Cô bé không tin.

Thật ra Diệp Quát Nam biết, có những chuyện có thể quyết định được hướng đi của nó, ví dụ như có cần làm kiểm tra cho cô bé hay không, bác sĩ sẽ quyết định cách chữa trị thế nào, nhưng có những chuyện không thể thay đổi, ví dụ như việc phản trọng lực không thể phát sinh trong cuộc sống hằng ngày, Newton vẫn là Newton, hay như người đã chết thì sự sống sẽ hoàn toàn chấm dứt, sẽ không tỉnh lại nữa.

Nhưng dù cô bé có thông minh, có bình tĩnh, thì rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, còn không phải là một đứa trẻ bình thường, mà là một đứa trẻ không nghe thấy âm thanh.

Cô bé không nghe được câu trả lời của bà ngoại, vì vậy cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bà, bà không nhìn cô bé, mà giống như vừa nãy, bà vuốt lưng cô bé, quay qua nói chuyện với bác sĩ.

Nói gì thì cô bé không rõ, chỉ biết ánh mắt của bác sĩ cũng có chút xúc động, một lúc sau, hình như bà ngoại điền vào thứ gì đó rồi lại nói chuyện với bác sĩ thêm một lúc, mới vội vã kéo cô bé ra khỏi phòng khám.

Không nhận được câu trả lời ngay từ bà ngoại, Diệp Quát Nam cũng không lên tiếng, nếu muốn người khác trả lời là việc rất phiền phức, thì điều đó chứng tỏ chuyện này nhất định rất khó xử.

Vì vậy, dựa vào các dấu hiệu, cô bé biết kết quả là gì rồi.

Nhưng dù đã biết, cô bé cũng không khống chế được dòng nước mắt như mở cửa xả lũ. Diệp Quát Nam vừa bình tĩnh phân tích trong đầu vừa không ngừng dùng tay lau nước mắt, nước mắt là thứ càng lau càng nhiều, vì nếu trong lòng đau buồn thì sẽ không thiếu nguồn nước mắt.

Trẻ con khóc thảm thiết luôn thu hút sự chú ý của người qua đường, mặc dù Diệp Quát Nam rất hiểu chuyện, nhưng cô bé không nghe thấy tiếng khóc của mình, sáng nay còn ăn mặc xinh xắn, giờ lại khóc đến mức vô cùng khó coi. Trong bệnh viện, hầu hết các bậc phụ huynh sẽ lấy những đứa trẻ như cô bé làm tấm gương xấu, dạy con cái họ không được khóc khi đi khám bệnh, nếu khóc sẽ rất xấu, khiến người khác cười chê.

Dù sao thì đau có thể chịu đựng, nhưng để người khác chế giễu thì khó chịu hơn.

Nhưng Diệp Quát Nam không nghe thấy những lời thì thầm to nhỏ đó, lúc này trong đầu cô bé chỉ còn lại trận chiến giữa bướng bỉnh và lý trí.

Phần bướng bỉnh không tin mẹ gặp chuyện, phần lý trí thì hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.