Độc Dược Mê Tình

Chương 15: Sao mặt lại đỏ thế?

Tiếng hét này nghe rất quen thuộc.

Là của Tô Nguyệt và Tô Tuyết.

Thẩm Giảo đứng dậy, bước ra ban công. Trước mắt cô là một con thuyền nhỏ giữa dòng sông, bị bao quanh bởi ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Một chiếc đèn trời vừa vặn rơi xuống phần mái cỏ trên thuyền, khiến ngọn lửa nhanh chóng lan rộng.

Hai người trên thuyền luống cuống, khiến chiếc thuyền chao đảo ngày càng mạnh hơn.

Dây neo không biết đã bị tháo ra từ khi nào, khoảng cách đến bờ lại không đủ gần để họ nhảy lên.

Trong lúc bối rối, Tô Nguyệt lại làm đổ chiếc đèn l*иg treo ở mũi thuyền, ngọn lửa lập tức lan sang đầu thuyền.

Mực nước không sâu, nếu nhảy xuống thì chắc chắn không bị chết đuối. Nhưng những tiểu thư được nuông chiều từ bé này không có chút khả năng tự vệ nào, chỉ biết đứng tại chỗ hét lớn.

“Thế này đẹp không?”

Giọng nói trầm thấp của Kỷ Yến Thâm vang lên, ánh mắt anh phản chiếu ngọn lửa nhảy múa, khuôn mặt điển trai toát lên vẻ bình thản, như thể đang thưởng thức một bức tranh.

Cô quay đầu nhìn anh, không nén được hỏi:

“Cháy thuyền của anh, anh không thấy tiếc sao?”

Khoé môi anh nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý:

“Họ vi phạm quy định an toàn trên thuyền dẫn đến hỏa hoạn. Luật sư sẽ truy cứu trách nhiệm và yêu cầu họ bồi thường mọi tổn thất.”

Rõ ràng, anh đã nắm rõ toàn bộ sự việc.

Dáng người cao lớn của anh đứng sau lưng cô, toát lên một luồng áp lực vô hình, khiến cô không khỏi cảm thấy e ngại.

Chẳng lẽ anh ta đang giúp mình trút giận?

Cô thầm nghĩ, nếu không phải vậy thì tại sao trong một nhà hàng cao cấp như thế này lại không có nhân viên xuất hiện, mà anh ta vẫn có thể điềm nhiên nói cười.

Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô, rồi nhanh chóng bị gạt bỏ.

Cô tự cười giễu bản thân.

Nếu Kỷ Yến Thâm có hứng thú với cô, thì cũng chỉ là về phương diện thể xác. Làm gì có chuyện một doanh nhân coi trọng được mất như anh lại liều lĩnh tổn hại danh tiếng để giúp cô trả thù hai chị em nhà họ Tô.

“Không phải em đói sao? Nhìn người khác có thể no được à?”

Màn kịch đã kết thúc, Thẩm Giảo quay trở lại bàn ăn, cảm giác như được giải tỏa toàn bộ bực dọc, cơ thể thoải mái hơn hẳn, và cơn đói cũng bắt đầu rõ ràng.

Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Yến Thâm, nhưng lại thấy anh ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau, chống cằm nhìn cô đầy vẻ mơ hồ.

“Anh không đói sao?”

“Đói chứ.”

Anh cắt từng miếng bò bít tết, dáng vẻ tao nhã và nghiêm túc. Nhưng giọng nói của anh lại mang chút trêu chọc:

“Chỉ ăn những thứ này thì làm sao đủ no.”

Mặt cô lập tức đỏ bừng, hiểu ngay ẩn ý của anh.

Kỷ Yến Thâm luôn biểu đạt rất trực tiếp, dù là qua hành động hay lời nói.

Dưới ánh nến lung linh, anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Cô giáo Thẩm đang nghĩ gì mà mặt lại đỏ thế?”

Thẩm Giảo phản kích: “Kỷ tiên sinh cười với vẻ không đứng đắn, anh lại đang nghĩ gì?”

Anh ung dung cắt từng miếng bò bít tết, giọng điệu chậm rãi:

“Đương nhiên là nghĩ về chuyện ăn thịt.”

Thẩm Giảo khẽ mắng: “Lưu manh.”

Anh mỉm cười, ánh mắt thấp thoáng ý cười:

“Có rất nhiều cách để làm bò bít tết. Tôi đang nghĩ cách nào để có được hương vị ngon nhất. Nấu chín bằng nước sốt, chiên khô hay nướng đều không bằng áp chảo với bơ. Nghe thì đơn giản, nhưng làm lại càng dễ hơn.”

Thẩm Giảo: “…”

“Đầu tiên phải ướp thịt với rượu vang và gia vị, đợi chảo nóng đến bảy phần thì cho thịt vào chiên từ từ. Nhưng quan trọng nhất là phải kiểm soát được nhiệt độ và lực tay. Nếu quá nhẹ hay quá mạnh đều không được. Em thấy đấy, một cách làm đơn giản lại có thể mang đến hương vị mềm mại, đậm đà nhất.”

Anh đẩy miếng bò bít tết đã cắt gọn gàng đến trước mặt cô:

“Thử đi.”

Kỷ Yến Thâm nói với vẻ nghiêm túc, nhưng từng câu chữ đều mang hàm ý trêu chọc.

Thẩm Giảo làm như không nghe thấy, chỉ tập trung ăn.

Phải thừa nhận, đầu bếp mà anh mời đến rất giỏi, món ăn ngon đến mức cô không kìm lòng được mà ăn hết hai đĩa đầy.

Đến khi bụng căng tròn, cô đẩy đĩa về phía trước, nói:

“Tiền của anh không phí phạm. Đầu bếp này anh mời đúng rồi, nhưng chắc hẳn không rẻ nhỉ?”

Kỷ Yến Thâm liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười sâu xa:

“Không rẻ chút nào.”

Anh từ tốn cởi nút áo ở cổ, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh:

“Tối nay ở lại đây nhé?”

Thẩm Giảo nhớ đến cuộc nói chuyện giữa hai người đêm qua. Đây là lần cuối cùng, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô khẽ tìm cớ: “Tôi ăn no quá rồi…”

Nhưng anh đã bước đến gần, vòng tay ôm lấy eo cô, cười khẽ:

“Để tôi giúp em tiêu cơm.”

Cô không biết làm sao, nhưng vài phút sau, anh thực sự chỉ dẫn cô ra sân sau để đi bộ.

Hóa ra đúng là giúp tiêu cơm.

Đi được vài bước, cô thấy đôi giày cao gót làm chân mình đau nhức, liền tháo giày ra, đi chân trần trên bãi cỏ mềm mịn.

Cảm giác mát lạnh của cỏ dưới chân khiến cô thư giãn, giảm bớt căng thẳng.

“Nếu mệt như vậy, em không cần mang giày đâu.” Anh nói.

Thẩm Giảo vừa cầm giày vừa nhún nhảy thoải mái: “Không được, nếu không đi giày thì tôi sẽ…”

Câu nói bị bỏ lửng.

Cô nhớ lại khi mình tròn 10 tuổi, mẹ đã tặng cô một đôi giày cao gót đầu tiên.

Mẹ cô nói rằng giày cao gót là vũ khí tốt nhất để thể hiện sự quyến rũ của phụ nữ.

Để nuôi dạy cô trở thành một quý cô hoàn hảo, mẹ cô đã dành rất nhiều thời gian và công sức. Từ các lớp học lễ nghi đến việc tham gia những trò tiêu khiển của giới thượng lưu, tất cả đều được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Ngoài thời gian đi học, cô luôn phải mang giày cao gót, không được phép ăn tối, các món ăn có nhiều dầu mỡ đều bị cấm, và ngay cả khẩu phần ăn cũng phải được kiểm soát chặt chẽ.

Mỗi khi cô phạm lỗi, mẹ cô không đánh mắng, mà dùng kim nhỏ đâm vào những chỗ không dễ nhìn thấy. Kim không để lại sẹo, làn da hồi phục nhanh, nhưng đau đớn thì vẫn nguyên vẹn.

“Sẽ thế nào?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu, không tiếp tục chủ đề. Thay vào đó, cô chỉ vào những chiếc đèn trời đang được thả lên:

“Tôi có thể thả một chiếc không?”

Anh đưa cho cô một cây bút:

“Viết điều ước đi.”

Cô cúi xuống bàn, nghiêm túc viết. Trong khi đó, anh cũng thả một chiếc đèn trời của mình.

Kỷ Yến Thâm tò mò, nghiêng người đọc được những dòng chữ trên đèn của cô:

Tăng lương lên 28.000 tệ.

Xem mặt trời mọc ở núi Kỳ Sơn.

Trong một tháng, đến thăm ba thành phố.

Uống hết một cốc lớn trà sữa phô mai dâu tây.

Những điều ước đó trông giống như cuộc sống thường nhật của một cô gái trẻ, hoàn toàn không giống mong ước của anh.

“Những điều này không cần cầu xin ông trời.”

Cô dùng hai tay che tờ giấy của mình lại, ngăn không cho anh nhìn thấy:

“Hả?”

Anh cúi người, tay đặt lên tay cô đang cầm bút, hơi nóng từ lòng bàn tay anh truyền qua da thịt, lan tỏa khắp cơ thể cô, như muốn đốt cháy một góc mềm mại nào đó trong trái tim cô.

Ánh mắt anh trầm lắng, đôi môi mỏng khẽ nhếch:

“Cầu xin tôi đi.”