Ánh mắt hai người chạm nhau, tựa thiên lôi câu địa hỏa.
Thẩm Giảo không nhớ ai là người chủ động trước, chỉ biết mọi thứ diễn ra tự nhiên, họ lao vào vòng tay của nhau.
Kỷ Yến Thâm kéo váy ngủ của cô lên, chuẩn bị tiến xa hơn.
Thẩm Giảo hốt hoảng, khuôn mặt lập tức biến sắc. Vừa cố gắng kiềm chế bản thân, cô vừa ấn tay anh lại:
“Tôi biết anh vội, nhưng đừng gấp quá.”
Người đàn ông cúi đầu, môi đặt lên xương quai xanh của cô, giọng nói khàn khàn:
“Một tháng rồi, tôi không chịu nổi nữa... Hay là đến nhà em?”
Thẩm Giảo từ chối:
“Ở ngay đây có khách sạn tiện lợi, chỉ cần đi thang máy là lên đến nơi, nhanh thôi.”
Ngọn lửa bùng cháy giữa hai người. Trong thang máy, Kỷ Yến Thâm siết chặt eo cô, nếu không phải cô nhắc đi nhắc lại rằng có camera giám sát, anh đã không để cô yên.
Đến khi bước vào phòng khách sạn, họ không bật đèn. Vừa định cắm thẻ vào khe để bật điện, váy ngủ của cô đã bị kéo lên một cách dễ dàng.
Trong bóng tối, người đàn ông áp sát từ phía sau, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng vang lên bên tai:
“Mở ra đi.”
Ký ức ấy khiến nhịp thở của Thẩm Giảo trở nên gấp gáp hơn.
Cô biết rằng cứ tiếp tục giằng co thế này cũng không giải quyết được gì, đành hạ cửa kính xe xuống.
Cuối tháng năm, nhiệt độ ở Hải Thành – một thành phố ven biển thấp vĩ tuyến – khá cao. Không khí nóng bức phả vào mặt khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Bên ngoài xe, người đàn ông mặc bộ vest màu xanh đậm. Chiếc sơ mi bên trong được cài đến chiếc cúc cuối cùng, che kín mọi ánh mắt tò mò.
Trên sống mũi cao thẳng, anh đeo một cặp kính gọng vàng, trước ngực là chiếc ghim cài áo sáng bóng tinh tế.
Thẩm Giảo vốn đã quen với dáng vẻ phong trần, bụi bặm của anh. Nay anh lại xuất hiện với vẻ ngoài chỉnh tề, đầy phong thái. Trong đầu cô không khỏi bật lên từ: “Văn nhã bại hoại.”
Sự đối lập hoàn toàn với hình ảnh hoang dại trong gara ngày hôm đó khiến cô cảm nhận rõ hơn vẻ hấp dẫn chết người của anh.
Chỉ cần gương mặt điển trai cùng thân hình rắn chắc ấy cũng đã khiến cô mê mẩn.
Đêm đêm, trong những khoảnh khắc cô đơn, hình ảnh cơ thể nóng bỏng của anh luôn hiện lên trong tâm trí cô.
Và bây giờ, với vẻ ngoài sang trọng, cao quý như một người thừa kế tài phiệt, anh lại càng thêm quyến rũ.
Ai mà không muốn kéo bông hoa cao quý này xuống khỏi thần đàn của anh ta?
Cô mở miệng, cố gắng giải thích:
“Kỷ tiên sinh, tôi có thể giải thích chuyện vừa rồi. Chỉ là tay tôi lỡ bấm nhầm thôi.”
Nhưng anh chẳng buồn quan tâm đến lời cô. Anh thò tay qua cửa kính, mở khóa xe từ bên trong.
Khi không còn cánh cửa ngăn cách, anh cúi người, tiến sát đến cô.
Thẩm Giảo đang cài dây an toàn, không còn đường để trốn.
“Kỷ...”
Anh từng bước rút ngắn khoảng cách, không gian giữa hai người dần bị lấp đầy, đến khi cô hoàn toàn nằm gọn trong phạm vi của anh.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô vẫn còn phớt đỏ vì xấu hổ, ánh mắt lấp lửng, không dám đối diện với anh.
“Để tôi đoán nhé, tại sao em lại nhấn vào ảnh đại diện của tôi vào ban đêm như vậy? Có phải định xóa liên lạc với tôi không? Không đúng. Nếu muốn xóa, em đã làm từ lần trước rồi.
Hay là em muốn xem trang cá nhân của tôi?”
Bị anh nói trúng tim đen, cô chỉ có thể cúi đầu né tránh, không biết nên phản ứng thế nào.
Anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mình:
“Nói đi, tại sao đột nhiên muốn xem trang cá nhân của tôi?”
Không quan trọng cô trả lời thế nào, anh đều sẽ khiến cô rơi vào thế bí.
Thấy cô im lặng, anh khẽ cười, cúi xuống thì thầm bên tai cô:
“Có phải muốn tôi không? Hửm?”
“Tôi không...”
Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị anh chiếm lấy.
Sau lần anh mạnh mẽ hôn cô hôm trước, giờ đây anh đã thuần thục và dễ dàng hơn khi xâm chiếm đôi môi của cô.
Cảm giác lạ lẫm từ nụ hôn của anh khiến cô không quen, bàn tay nhỏ nhắn đẩy vào l*иg ngực rắn chắc của anh:
“Kỷ... Kỷ Yến Thâm, đừng...”
Anh khẽ lướt môi qua môi cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:
“Thở gấp thế này mà bảo không muốn à?”