Chỉ thấy Thời Diễn Trần chắn trước mặt cô, cặp kính che khuất biểu cảm của anh, trên mặt lộ ra nụ cười khách sáo và lịch sự.
Anh chỉ tay về phía Mộc Hi Nam đang đứng xem náo nhiệt không xa, nói với Thịnh Vũ Triết: "Cậu vẫn nên đưa ô cho bạn học cần thì hơn, hôm nay Hạ Ngữ Ngưng về cùng tôi."
Nói xong, anh mở ô ra, dịu dàng nói với Hạ Ngữ Ngưng: "Đi thôi, chú Vương đang đợi rồi."
Hạ Ngữ Ngưng không ngờ Thời Diễn Trần vốn ôn hòa lại nói ra những lời như vậy.
Cô ngơ ngác đi theo anh.
Trong chốc lát chỉ còn lại Thịnh Vũ Triết và Mộc Hi Nam.
Thịnh Vũ Triết tuy không còn ghét Mộc Hi Nam như trước, nhưng cũng không định kết thân với cô.
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người phía trước, tay siết chặt thành nắm đấm.
Còn Mộc Hi Nam thì bắt xe buýt về nhà.
Xe buýt lắc lư, suýt chút nữa làm cô nôn mửa.
Để phân tán sự chú ý, cô nghĩ về hành động của Thời Diễn Trần ở cổng hội trường hôm nay.
Không bình thường, rất không bình thường.
Tuy anh vẫn tỏ ra rất dịu dàng, rất lịch sự, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, khó nói thành lời.
Chỉ nhìn cảnh tượng vừa rồi, cô lại thấy Thời Diễn Trần giống nam chính hơn…
Mối quan hệ của ba người này sao lại khác với trong tiểu thuyết vậy?
Chẳng lẽ sự xuất hiện của cô đã gây ra hiệu ứng cánh bướm, khiến mọi thứ thay đổi?
Nhưng mà, kết cục thật sự sẽ bị thay đổi sao?
Mộc Hi Nam bị xe buýt làm cho đầu óc quay cuồng, trong xe lại có người nào đó đánh rắm, vừa thối vừa kéo dài.
Cô chưa đến trạm nhưng không chịu nổi nữa, liền quyết định xuống xe.
May mà mưa đã nhỏ hơn, Mộc Hi Nam chậm rãi đi bộ dọc theo vỉa hè.
Sang thu, trời trở tối rất nhanh.
Lúc cô vừa ra khỏi trường còn nhìn thấy ánh sáng, xuống xe thì xung quanh bỗng tối sầm lại.
Đèn đường ở khu phố cổ lâu năm không được thay thế, thỉnh thoảng lại nhấp nháy.
Con đường từ phố lớn thông ra ngõ nhỏ khá vắng người.
Mộc Hi Nam khoanh tay đi nhanh qua, nhưng phát hiện tiếng bước chân phía sau ngày càng rõ ràng.
Không phải chứ, người phía sau đã theo cô suốt dọc đường!
Mộc Hi Nam nhớ đến những vụ án mạng bắt cóc phụ nữ mà cô từng đọc được trên bản tin ở kiếp trước, lông tơcoo dựng đứng cả lên, không khỏi bước nhanh hơn.
Ai ngờ, ngay lúc cô định chạy, bỗng nhiên có người nắm lấy vai cô.
"Chết tiệt!"
Cô dùng sức hất tay ra sau, tát thẳng vào cằm người đó.
"Á!" Người đàn ông đen đúa bị hành động của cô dọa cho nhắm tịt mắt.
Mộc Hi Nam vừa nhìn thấy mặt người đó, ký ức trong đầu lại bắt đầu cuộn trào.
À, à à, nhầm rồi.
Người này là bố ruột của nguyên chủ, Thẩm Đại Lương.
Ông ta mặc đồng phục công nhân của nhà máy, bộ quần áo không biết đã bao lâu không giặt, dính đầy sơn và xi măng.
Một tay đeo găng tay đen sì, còn bàn tay vỗ vai cô thì không đeo.
"... Cái đó," Mộc Hi Nam nhìn vết hằn đỏ trên cằm ông ta, gãi đầu có chút ngượng ngùng, "Con tưởng là ai đó theo dõi con."
Thẩm Đại Lương xoa xoa cằm, tay kia nắm lấy tay áo cô.
Ông kéo cô sang một bên, rồi lập tức buông ra.
Ông ta nói chuyện vẫn còn chút giọng địa phương, Mộc Hi Nam suýt nữa không hiểu.
"Lần trước con bảo bố đừng đến trường tìm con, bố nghĩ là sẽ đợi con ở ngoài, kết quả đợi hơn một tiếng mới thấy con ra... Sao con không mang ô? Mẹ con không cho con tiền mua ô à?"
Mộc Hi Nam ngẩn người, nói: "Con có ô, chỉ là quên mang theo thôi."
Trong ký ức, Thẩm Đại Lương và Mộc Hương Xảo đã ly hôn khi "Mộc Hi Nam" học cấp hai.
Cô được giao cho Mộc Hương Xảo nuôi dưỡng.
Còn trong tiểu thuyết thì không nhắc nhiều đến Thẩm Đại Lương.
Chỉ là về sau, khi "Mộc Hi Nam" đã chuyển sang ban 3 và trở thành bạn của Hạ Ngữ Ngưng, tác giả tiểu thuyết mới mượn lời Chu Thanh Mạn để nói ra việc Thẩm Đại Lương phải ngồi tù.
Ngồi tù...
Mộc Hi Nam nhìn người ba công nhân chất phác trước mặt, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tại sao ông ta lại phải ngồi tù.
Thẩm Đại Lương móc từ trong túi ra mấy tờ tiền mười đồng, năm đồng, nhét vào tay cô.
"Cầm lấy, ngày kia sinh nhật mua chút đồ ăn ngon, đừng nói với mẹ con."