Bây giờ xem ra, những cô gái này đều đang giả vờ.
Biến thích thành ghét, biến yêu thành hận.
Thời Diễn Trần chợt nhớ tới hôm qua, trước khi Mộc Hi Nam ngất xỉu, anh bảo cô đưa tờ một tệ cho Thịnh Vũ Triết.
Cô lại nói: “Ai thèm đưa cho cậu ta chứ!”
So sánh như vậy, Mộc Hi Nam còn giả vờ giống thật hơn Hạ Ngữ Ngưng.
Ít nhất thì giọng điệu của cô suýt nữa đã khiến anh tin là thật.
Mộc Hi Nam ôn bài xong một lượt, ngẩng đầu lên thì thấy hội trường đã đông hơn.
Buổi họp mặt cựu học sinh tuần sau, cả khu A và khu B đều có học sinh tham gia, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, mọi người đang luyện tập phần việc của mình.
Cô theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Thời Diễn Trần, thì thấy anh đang đứng ở góc phòng với vẻ mặt thờ ơ, không biết đang nghĩ gì.
Mộc Hi Nam nhìn theo ánh mắt anh, thấy Hạ Ngữ Ngưng đang cầm micro đọc bản thảo.
Còn người đứng cạnh cô ta, chính là nam chính Thịnh Vũ Triết.
Thịnh Vũ Triết không biết nói gì đó khiến Hạ Ngữ Ngưng tức giận, đưa tay đấm vào vai anh.
Trong mắt Mộc Hi Nam, những hành động này chính là cặp tình nhân đang đùa giỡn nhau.
Haiz, thảo nào Thời Diễn Trần lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Cô vừa định đi tới nói chuyện với anh, chuyển sự chú ý của anh khỏi Hạ Ngữ Ngưng thì giáo viên phụ trách buổi tập huấn đã đến.
“Mọi người vui lòng ngồi vào vị trí theo nhiệm vụ của mình.”
Giáo viên vừa dứt lời, mọi người xung quanh nhanh chóng tìm chỗ ngồi của mình, Hạ Ngữ Ngưng với tư cách là người dẫn chương trình ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Còn Thịnh Vũ Triết cùng nhóm với Mộc Hi Nam, từ bên cạnh Hạ Ngữ Ngưng đi đến hàng ghế thứ ba.
Việc Mộc Hi Nam với tư cách là đại diện học sinh khu C tham gia buổi họp mặt cựu học sinh đã lan truyền khắp khu A từ sớm.
Nhưng Thịnh Vũ Triết chỉ quan tâm đến những chuyện liên quan đến Hạ Ngữ Ngưng, nên không biết người cùng nhóm với mình đã được đổi thành Mộc Hi Nam.
Vì vậy, khi thấy người ngồi bên cạnh là Mộc Hi Nam, anh ta cau mày với vẻ khó tin, “Sao lại là cô?”
Giọng nói không lớn nhưng người tham gia buổi tập huấn cũng không nhiều, hơn nữa không ít người đăng ký tham gia là vì Thịnh Vũ Triết ở đây.
Vì vậy, anh ta vừa lên tiếng, vị trí của bọn họ liền trở thành tâm điểm chú ý.
Từng đôi mắt đổ dồn về phía Mộc Hi Nam.
Có ánh mắt dò xét, tò mò, cũng có ánh mắt hóng chuyện.
Thời Diễn Trần giật lấy micro từ tay Hạ Ngữ Ngưng, với vẻ mặt nghiêm túc nói, “Bạn học Thịnh, mời cậu ngồi xuống, đừng đứng chắn tầm nhìn của các bạn phía sau.”
Nghe vậy, Thịnh Vũ Triết không nói gì nữa, ngồi xuống cách Mộc Hi Nam một chỗ, trong suốt quá trình không hề nhìn thẳng vào cô.
Mộc Hi Nam cũng chẳng thèm để ý đến anh ta.
Phải biết rằng Thịnh Vũ Triết trong tiểu thuyết là kiểu người có miệng nhưng không chịu nói rõ ràng, về sau lại phải cực khổ theo đuổi vợ!
Là kiểu người cô ghét nhất!
Hạ Ngữ Ngưng ở hàng ghế đầu thấy Thịnh Vũ Triết không ngồi cùng Mộc Hi Nam, liền thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu lại.
Đợi mọi người ngồi vào chỗ, giáo viên trên bục mới tiếp tục nói: “Chắc hẳn các em đều biết tôi rồi, tôi họ Kim, ba năm cấp ba của các em, bất cứ hoạt động nào đều do tôi phụ trách. Quy trình tôi gửi cho các em hôm trước, chắc hẳn các em đã quen thuộc rồi, đặc biệt là nhóm của Thịnh Vũ Triết, các em sẽ giới thiệu về bảo tàng lịch sử trường học cho các cựu học sinh nên phải ghi nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến trường học.”
Nhắc đến nhóm của Thịnh Vũ Triết, có người bỗng giơ tay nói: “Thưa thầy! Em nghe nói Thịnh Vũ Triết vừa đổi bạn cùng nhóm? Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, làm sao bạn cùng nhóm của cậu ấy có thể nhớ được nhiều thứ như vậy?”
Có người phụ họa theo: “Đúng vậy, nghe nói còn là học sinh ban 21? Lỡ như làm mất mặt trường mình trong buổi họp mặt cựu học sinh thì sao?”
Nói xong, không ít người quay đầu nhìn Mộc Hi Nam.
Dù sao thì buổi họp mặt cựu học sinh cũng không phải là hoạt động nhỏ, một người từ khu C ra chưa từng trải sự đời, sao có thể xứng đứng cùng nhóm với Thịnh Vũ Triết?
Cô ta đưa thư tình cho Thịnh Vũ Triết thì thôi đi, vậy mà còn bám theo đến cả buổi họp mặt cựu học sinh?
Rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cả phòng giáo vụ cũng đồng ý cho cô ta tham gia?
Họ cảm thấy có uẩn khúc nhưng lại không dám nói ra, chỉ đành mượn cớ nghi ngờ năng lực của Mộc Hi Nam để gây áp lực lên cô.
Tiếng xì xào bàn tán của các học sinh ngày càng lớn, thầy Kim nhất thời không thể ngăn cản được.
Xét cho cùng, thầy cũng thấy khó hiểu, tại sao một học sinh khu C lại được chọn làm đại diện học sinh tham gia buổi họp mặt cựu học sinh?
Nhưng lúc đó, thầy nhận được chỉ thị từ cấp trên là đồng ý cho học sinh Mộc Hi Nam tham gia buổi họp mặt cựu học sinh.
Thầy cũng chỉ là một giáo viên nhỏ, chức vụ không cao, sao có thể làm trái ý cấp trên được.
Không tìm được lý do thoả đáng, thầy Kim đành nhìn sang Thời Diễn Trần với ánh mắt cầu cứu.
Thời Diễn Trần vẫn ngồi im như tượng.
Đợi đến khi tiếng ồn ào đạt đến đỉnh điểm, thiếu niên mới khẽ nói bên tai thầy Kim đưa ra một giải pháp.