Thiếu Niên Phản Diện Âm Trầm Giả Vờ Tội Nghiệp Để Dụ Tôi Hôn Hắn

Chương 24: Nghi ngờ

Nhưng chuyện này chưa được xác nhận, Dư Lộ Lộ tạm thời chưa nói với ai khác.

Cả ngày hôm nay, ngoài giờ học, Mộc Hi Nam chỉ học thuộc tài liệu Thời Diễn Trần gửi, gần như không có thời gian giao tiếp với ai.

Một khi đã tập trung học, cô hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh.

Dư Lộ Lộ vốn định hỏi Mộc Hi Nam, rốt cuộc cô và Thời đại thiếu gia có quan hệ gì.

Nhưng thấy cô lại trở về làm “bình nước nóng” như trước, chẳng nghe ngóng gì bên ngoài, nên cô không dám hé răng nửa lời.

Gần tan học, Mộc Hi Nam cuối cùng cũng cảm thấy học gần xong rồi, mới thoải mái duỗi lưng.

Vô tình quay sang nhìn Dư Lộ Lộ, cô phát hiện cô bạn đang ủ rũ gục mặt xuống bàn.

“Sao thế?” Tâm trạng Mộc Hi Nam lúc này rất tốt, nên thuận miệng hỏi cô bạn một câu.

“Hửm?”

Dư Lộ Lộ đang phân vân không biết có nên hỏi hay không, thì đột nhiên nghe thấy “bình nước nóng” bên cạnh lên tiếng.

Mộc Hi Nam nhìn chằm chằm vào đôi lông mày nhíu chặt của cô bạn cùng bàn, không khỏi hỏi: “Sao lông mày cậu nhăn tít lại thế?”

Dư Lộ Lộ bĩu môi, “Có chuyện phiền lòng.”

Mộc Hi Nam hiểu ý gật đầu, “Ồ, vậy à.”

Nói xong, cô lại tiếp tục làm việc của mình.

Vì cô bạn cùng bàn đang phiền lòng vì chuyện phiền lòng, nên tốt nhất là cô không nên làm phiền.

Còn Dư Lộ Lộ: “???” Rồi sao nữa? Hỏi xong rồi sao nữa?

Không hỏi xem tại sao cô ấy phiền lòng sao?

Lần này lông mày cô ấy càng nhíu chặt hơn.

Không nhịn được nữa, thật sự không nhịn được nữa!

Tiết cuối vốn là tiết thể dục nhưng lại được đổi thành tiết tự học.

Mộc Hi Nam định tranh thủ học thuộc vài từ tiếng Anh trước khi tan học, thì bỗng nhiên bị Dư Lộ Lộ chọc vào vai mấy cái.

Cô khó hiểu quay đầu sang, thấy Dư Lộ Lộ đang nhìn mình với ánh mắt khao khát muốn biết.

“Cái đó, mình chỉ muốn hỏi, cậu và Thời Diễn Trần có phải là…”

Vừa nói, Dư Lộ Lộ vừa dùng ngón trỏ làm động tác hai người tiến lại gần nhau.

Mộc Hi Nam hiểu trò chơi “cậu vẽ tớ đoán” của cô bạn, và dịch ra là: Hai người có phải đang hẹn hò không?

“Trời đất, cậu đừng nói bậy!” Cô vội vàng nắm lấy tay Dư Lộ Lộ, nhỏ giọng nhắc nhở, “Cậu đừng bôi nhọ thanh danh của người ta.”

Dư Lộ Lộ không tin, “Vậy tại sao cậu ấy lại chọn cậu làm đại diện học sinh tham gia hội cựu học sinh? Cậu ấy muốn gì chứ? Thành tích cậu kém thế, lại còn…”

Câu sau Dư Lộ Lộ không nói tiếp, vì cô ấy phát hiện – hôm nay Mộc Hi Nam trông khá tỉnh táo, không giống như vẻ uể oải thường ngày.

Diện mạo cũng không thay đổi gì, nhưng cảm giác tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.

“Muốn gì ở mình?” Mộc Hi Nam suy nghĩ kỹ về ưu điểm của bản thân, “Mình có thái độ học tập nghiêm túc, tính cách vui vẻ hoạt bát…”

Nghe xong phần tự phân tích của cô, Dư Lộ Lộ không nhịn được mà méo xệch miệng: Thật là hoang đường hết chỗ nói…

Nhất định cô nàng này đang ngụy biện! Nhất định cô và Thời Diễn Trần có gian tình!

Nhưng có câu nói rất hay – “Bạn không bao giờ đánh thức được một người đang giả vờ ngủ”.

Dư Lộ Lộ vừa gật đầu với cô tỏ vẻ tin tưởng, vừa âm thầm quyết tâm:

Nhất định phải bắt được bằng chứng hai người bọn họ ở bên nhau!

Mộc Hi Nam nào biết cô bạn cùng bàn đang toan tính gì trong lòng.

Chỉ nghe thấy Dư Lộ Lộ nói: “Mình đã nói rồi mà, cậu dù có thay đổi thế nào cũng không thể nhanh chóng thay lòng đổi dạ như vậy chứ? Hôm qua còn đuổi theo đưa thư tình cho Thịnh Vũ Triết, hôm nay đã lao vào vòng tay Thời Diễn Trần rồi, đúng không?”

Nghe xong, Mộc Hi Nam ngẩn người, rồi cười gượng hai tiếng: “…Đúng, cậu nói đúng.”

Năm giờ mười phút, tiếng chuông tan học vừa vang lên, lớp học vốn đang ồn ào vì tiếng nói chuyện khe khẽ của học sinh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Mộc Hi Nam thu dọn sách vở xong rồi đi đến hội trường học sinh khu A.

Cô đến sớm, hé cửa nhìn vào bên trong nhưng không thấy ai khác ở đó.

Vừa định rụt đầu lại, thì cô nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói ôn hòa.

“Bạn học Mộc? Đứng ở ngoài làm gì vậy?”