"Được rồi được rồi, ba bóc cho con!"
"Ông cứ chiều hư con cái, sau này nó hư hỏng thì sao?" Chung Ngải Lâm nói với giọng điệu có phần nũng nịu.
"Con của Thời gia ta chiều chuộng một chút thì sao?" Thời Triều Vĩ đút con tôm hùm đã bóc vỏ cho Thời Bác Văn, "Đừng nghe mẹ con nói bậy, Bác Văn của chúng ta sau này sẽ trở thành siêu anh hùng!"
"Đúng! Siêu anh hùng! Người Nhện xem rất hay! Ba ơi, mỗi tuần ba đều dẫn con đi xem được không?"
Chung Ngải Lâm nói với vẻ thông cảm: "Ba con bận lắm, làm sao có thể lúc nào cũng chơi với con được?"
Thời Bác Văn bắt đầu làm nũng, "Con không quan tâm con không quan tâm! Con muốn ba dẫn con đi!"
Thời Triều Vĩ cười đáp: "Được rồi được rồi, ba hứa với con, cuối tuần này đi công viên giải trí nhé?"
Cả nhà nói cười vui vẻ, bầu không khí tràn ngập ấm áp và yên bình.
Thời Diễn Trần đứng ngoài sảnh tự giễu nhếch mép.
Anh nên sớm nhận ra, ngoài việc cùng họ với họ, anh chẳng còn quan hệ gì với những người này nữa.
Nghĩ lại những gì anh đã làm ở kiếp trước, sự hiểu chuyện, sự nhẫn nhịn của anh, trong mắt Thời Triều Vĩ chẳng qua chỉ là một con chó đang vẫy đuôi cầu xin mà thôi.
Vào lúc tiếng cười nói trong sảnh chính rộn ràng nhất, anh lại khoác lên mình nụ cười thường ngày khi tiếp xúc với mọi người.
Nụ cười tuy không chạm đến đáy mắt, nhưng cũng đủ để che mắt người khác.
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Thời Diễn Trần bước tới, vừa dứt lời, ba người đang nói chuyện liền im bặt, đồng loạt nhìn về phía người ngoài cuộc này.
"Anh trai!" Thời Bác Văn là người đầu tiên gọi anh.
Hai người còn lại mới hoàn hồn, Thời Triều Vĩ không còn cười nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, bày ra dáng vẻ của một người chủ gia đình.
"Con nên nhớ hôm nay là ngày gia đình, tại sao lại đến muộn? Con không có chút ý thức về thời gian, nào giống người của Thời gia ta?"
Thời Diễn Trần khẽ cười, giọng điệu không hề có ý hối lỗi, "Ba dạy đúng lắm."
Chung Ngải Lâm nở nụ cười hiền mẫu, khách sáo nói: "Đừng đứng đó nữa, ngồi xuống ăn cùng đi?"
Bà ta chỉ khách sáo một tiếng, chưa chắc đã thật sự muốn anh ngồi xuống phá vỡ bầu không khí bữa ăn của họ.
Ai ngờ, Thời Diễn Trần trực tiếp kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Thời Bác Văn.
Anh tùy tiện gắp một con tôm hùm, hứng thú xoay xoay đôi đũa quan sát.
Trên bàn ăn nhất thời im lặng.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của cậu thiếu niên đối lập rõ ràng với lớp vỏ tôm màu đỏ, cả sảnh chính chỉ nghe thấy tiếng bóc vỏ tôm.
Anh bóc xong một con, bỏ vào bát của Thời Bác Văn, vừa cười vừa nói với ba người trên bàn: "Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, không cần để ý đến tôi."
Đây là ngày gia đình đầu tiên của Thời Diễn Trần sau khi vào học cấp ba, tính ra... cũng đã khá nhiều năm anh không cùng Thời Triều Vĩ ngồi ăn cơm cùng nhau rồi.
Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, Thời Triều Vĩ lại chết trước mặt anh.
Anh khá trân trọng những ngày tháng ít ỏi còn lại khi cha con ở chugn.
Ba người ngồi đó chỉ có Thời Bác Văn không hiểu được những đang xảy ra trên bàn ăn, cậu bé vẫn còn nhỏ, không nhạy cảm với những ân oán của người lớn.
Ai tốt với cậu, cậu liền tốt với người đó.
Ví dụ như vừa rồi Thời Diễn Trần bóc tôm cho cậu, cậu liền cảm thấy anh trai là người tốt.
"Cảm ơn anh trai!" Thời Bác Văn phá vỡ cục diện, dùng đũa trẻ em gắp con tôm hùm lên cắn một miếng.
Thời Triều Vĩ thấy cảnh hai con trai tương tác cũng khá ấm áp, liền không còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nữa.
Ông ăn vài miếng cơm, rồi hỏi: "Nghe ông ngoại con nói, tuần sau trường sẽ tổ chức hội cựu học sinh? Còn để con làm người phụ trách hoạt động của học sinh?"
"Vâng." Thời Diễn Trần đáp mà không ngẩng đầu lên.
"Chuẩn bị đến đâu rồi? Đừng để xảy ra sai sót, đến lúc đó mất mặt người nhà họ Thời chúng ta."
"Yên tâm." Anh chỉ đáp lại ngắn gọn hai chữ này.
Ăn xong, cả nhà chuẩn bị đi dạo trong sân, Thời Diễn Trần lại không tham gia náo nhiệt này.
Trời đã tối hẳn, mặt trăng bị một lớp sương mù mỏng manh che khuất, trên trời treo vài ngôi sao lờ mờ.
Cậu thiếu niên bước đi dưới ánh đèn, bóng dáng dần dần chìm vào bóng tối.
Nhà họ Thời tuy rộng lớn, nhưng có một nơi hoang phế mà không ai dám vào.
Đó là nơi mẹ ruột của Thời Diễn Trần từng sống, là một căn nhà nhỏ cách xa nhà chính.
Xung quanh mọc đầy cỏ dại và dây leo, cây thường xuân phủ kín tường, không ai chăm sóc cũng chẳng cần chăm sóc.
Tuy nhiên, nó đã được Thời Diễn Trần cải tạo thành không gian kín, bên dưới có mật đạo, thông thẳng xuống tầng hầm.
Anh bước xuống từng bậc thang, tiếng bước chân vang vọng khắp cầu thang.
Cậu thiếu niên đẩy cửa bước vào, đứng yên trong bóng tối.
Một lúc sau, anh mới bật công tắc đèn, căn phòng không sáng lên ngay lập tức mà lại tỏa ra ánh sáng đỏ.
Và thứ khiến đôi mắt anh dần lộ ra vẻ hưng phấn, chính là thứ được đặt giữa phòng, được làm thủ công hoàn toàn -
Một chiếc l*иg.
Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào chiếc l*иg sắt trước mặt, ánh mắt dần trở nên âm u.
Những thứ không có được ở kiếp trước, kiếp này anh phải giành lại tất cả.
Thời gia sẽ là của anh, Hạ Ngữ Ngưng cũng sẽ là của anh.