[Tận Thế] Sau Khi Sống Lại, Tôi Chỉ Muốn Ở Ẩn Để Xây Căn Cứ

Quyển 1 - Chương 19: Ốc Đảo Đơn Độc

Sau khi xác định kế hoạch hành động, hai người đều là người hành động mạnh, rất nhanh lập tức hành động.

Đương nhiên, khi thấy Chu Vân kéo một chiếc xe ba gác từ trong nhà kho của mình ra, trên đó có một đống công cụ, thang và một cuộn băng dính thật dày, Quan Viễn Phong vẫn bị thói quen trữ hàng của anh thuyết phục: "Sao lại để ống nước dài như vậy?"

Chu Vân rất bình tĩnh: "Đều rất có tác dụng cho tưới nước, rửa đất, tưới ao trên mái nhà ấy, hơn nữa mua sỉ giảm giá nhiều."

Quan Viễn Phong: "..."

Chu Vân thành thạo nối ống nước vào vòi trên mái nhà, sau đó cầm thang gấp chữ A tới rồi vững vàng dựng lên cửa sổ nối thẳng lên mái vòm.

Anh dễ dàng leo từ thang lên, kéo ống nước lên, thuận tay còn nhấc cả Sao Chổi.

Sao Chổi vịn vào khuỷu tay Chu Vân nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống dưới.

Chu Vân buộc dây xích cổ Sao Chổi lên xà nhà để tránh nó chạy lung tung, vừa chậm rãi thả ống nước xuống, để nó rũ xuống đất.

Sau khi đặt ống nước xong, anh lấy một cái võng lưới treo ngoài trời đặt lên xà nhà, lại gia cố xung quanh, để nó vững chắc không lắc lư, đây là thiết bị phòng ngừa rơi xuống, cũng thuận tiện cho Quan Viễn Phong bắn.

Trời quá nóng, Quan Viễn Phong nhìn Chu Vân từ phía sau lưng đổ mồ hôi, áo sơ mi vải lanh mỏng dán lên bờ vai rộng eo hẹp, phác họa ra cơ bắp tràn ngập sức mạnh và sức sống của anh.

Anh hành động mạnh mẽ linh hoạt, rất nhanh đã đặt ống nước vào, quay đầu từ trên cao nhìn xuống mỉm cười với hắn: "Có thể xả nước rồi."

Quan Viễn Phong đi qua mở vòi nước ở mức lớn nhất, Chu Vân cúi đầu quan sát một hồi rồi đưa tay ra hiệu: "Nước chảy rất thuận lợi."

Quan Viễn Phong thấy Chu Vân giơ tay lên, áo sơ mi trắng sáng, có thể thấy rõ ràng cánh tay anh cường tráng có lực, lại cảm giác được, nếu không có Chu Vân, một mình hắn dựa vào móc chạy bằng điện sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Hắn cúi đầu nhìn cung trong tay, ngay cả vũ khí thích hợp với tình huống hiện tại của hắn cũng là Chu Vân cung cấp.

Nếu không hắn chỉ có thanh đao dài, móc câu điện và một con dao ba cạnh mà hắn giữ lại.

Hắn kiểm tra vũ khí, cung tên, móng vuốt thép, sau khi đeo cung tên lên lưng, thanh đao dài đeo ở thắt lưng thì ngẩng đầu nhìn lên thang bên trên, tìm kiếm điểm mượn lực thích hợp, trọng lượng bản thân cộng thêm trọng lượng chân giả quá nặng, để Chu Vân cõng lên lưng không được, còn phải tự mình nghĩ cách đi lên.

Chu Vân lại từ trên thang nhảy mạnh xuống, chọn công cụ trên xe kéo: "Anh chờ một lát, cái thang này không tiện, chúng ta chắc chắn phải thường xuyên tới đây, tôi lắp đặt cái thang cố định, cũng thuận tiện cho anh. Dù sao bây giờ cũng phải chờ xả nước."

Quan Viễn Phong không hiểu lắm: "Thang cố định gì?"

Sau đó hắn nhìn thấy Chu Vân chạy về nhà ấm bên cạnh, rất nhanh đã lấy được một ổ cắm điện từ bên trong, cắm nguồn điện của máy khoan vào, sau đó lấy ra một cái thang xếp co duỗi chạy bằng điện, rồi lại leo lên từ trên thang chữ A, bắt đầu lắp đặt thang.

Quan Viễn Phong nhìn ra đó đúng là một cái thang kim loại rộng lớn vững chắc hơn.

Nhưng Chu Vân dùng máy khoan rất nhanh lắp đặt cố định xong, kết nối nguồn điện khởi động, cái thang đó lại có thể tự động co duỗi, từ trên hướng xuống chậm rãi duỗi ra, tạo thành một cầu thang rộng lớn có thể cho hai người cùng đi vững chắc.

Quan Viễn Phong: "..."

Thế này không phải là làm ảo thuật sao? Thử hỏi có ai có thể chuẩn bị thang máy thế này ở nhà chứ? Thậm chí còn là thang máy hoàn toàn mới nữa!

Chu Vân tràn đầy vui vẻ, mồ hôi nhễ nhại từ trên thang chạy xuống, thử tính ổn định: "Anh chờ một chút nữa, không thành vấn đề, siêu chịu lực, gia cố thêm thành thang dày, hợp kim titan không dễ rỉ sét, trợ lực thủy lực, thiết bị bản lề, chịu lực một tấn. Anh và xe lăn đi lên đều không thành vấn đề gì."

Quan Viễn Phong nói: "Sao cậu lại chuẩn bị những thứ này ở nhà?"

Chu Vân nói: "Trước đây mẹ tôi bị bệnh khớp, lên xuống lầu không tiện, nhưng người già rồi cố chấp, nhất quyết phải thường xuyên lên sân thượng trồng rau. Có lần bà bị ngã gãy xương phải nằm viện, lúc đó tôi lại làm việc ở ngoài thành phố, nhất thời không thể từ chức được, cho nên đã đặt làm cái thang này, định lắp ở tầng hai. Nhưng sau khi mua về, trong thời gian bà nằm viện lại phát hiện bị ung thư." Sau đó không bao giờ xuất viện nữa, anh cũng không thể không từ chức về quê.

Quan Viễn Phong: "..." Hắn áy náy nói: "Xin lỗi."

Chu Vân phất tay: "Không có việc gì, đã qua rất lâu rồi."

Sau một thời gian dài tận thế, tình cảm thuộc về thời hòa bình đã bị năm tháng dài đằng đẵng bào mòn.

Cũng không chỉ riêng gì anh, con người thời tận thế tình cảm xa cách, tình cảm nhạt nhòa rất nhiều.

Bởi vì mỗi một ngày đều có khả năng sinh ly tử biệt, chỉ có thể để cho bản thân xem nhẹ, còn sống chính là thắng lợi, chết cũng chưa chắc không phải giải thoát.

Chu Vân đẩy Quan Viễn Phong lên thang, Quan Viễn Phong liếc mắt nhìn cái võng đã được buộc chặt, trong lòng thán phục anh thật sự là cẩn thận tỉ mỉ, năng lực làm việc thật sự là hạng nhất.

Lắp đặt thang máy tốn không ít thời gian, nước đã chảy hơn một giờ, Quan Viễn Phong nhìn mặt đất nhà hàng quả nhiên đã ngập một lớp nước nông.

Chu Vân hỏi Quan Viễn Phong: "Ở chỗ này an toàn nhất, xác sống không lên được, anh xem thử xác sống đến vị trí nào là trong tầm bắn của anh?"

Quan Viễn Phong tìm kiếm một chút phạm vi tốt nhất, cuối cùng xác định ngay gần khu vực bếp: "Ở đây được, Sao Chổi có thể chạy vòng quanh ở đây, xác sống cũng không dễ đuổi kịp nó." Hắn liếc nhìn Sao Chổi.

Chu Vân lại nói: "Không cần chó, anh chờ một chút."

Anh lặng lẽ đi xuống, Quan Viễn Phong không biết Chu Vân đi làm gì, một lát sau nhìn thấy Chu Vân cầm flycam trở về, nhanh chóng thao tác xong, buộc một cái túi to trên flycam.

Quan Viễn Phong ngửi thấy mùi máu tươi và một ít mùi tanh tưởi, trong lòng khẽ động: "Là cái gì?"

Chu Vân nói: "Máu gà, chờ flycam đưa đến vị trí, anh bắn thủng túi là được."

Máu là thành phần quan trọng cấu thành bẫy dụ xác sống, kết hợp với một ít chất tạo mùi giống con người, có thể dụ xác sống một cách hiệu quả, trước kia anh là nhà nghiên cứu, đương nhiên đã từng nghiên cứu đề tài này, cũng tự tay chế tạo không ít thuốc dụ.

Nhưng bây giờ nguyên liệu cần thiết mới vừa biến dị, trong lúc vội vàng còn chưa kịp điều chế, tạm thời dùng máu gà trước.

Quan Viễn Phong biết Chu Vân đây là không nỡ để Sao Chổi bị thương, nhưng không thể không thừa nhận cách này đúng là ổn thỏa hơn, dù sao bọn họ đang phải đối mặt với kẻ thù chưa từng gặp qua.

Chu Vân điều khiển flycam bay về phía bếp, chậm rãi bay đến một bên bếp, lơ lửng dừng lại, quay đầu ra hiệu cho Quan Viễn Phong.

Quan Viễn Phong kéo cung ra, vững vàng nhắm ngay túi nilon màu đỏ kia, buông tay, "Vυ't!"

Mũi tên bay như gió, xuyên thủng túi nilon, "Roẹt!"

Móng giò heo lẫn với máu gà rơi xuống, mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, Chu Vân vừa mới hâm nóng móng giò trong lò vi sóng, lại trộn thêm máu gà tươi, mùi vị nồng đậm, còn có hơi ấm như người sống, đây là một loại hấp dẫn mãnh liệt đối với xác sống vốn săn mồi theo bản năng.

Âm thanh và mùi vị nồng nặc lập tức truyền đến xác sống đang lảng vảng ở bể cá, nó di chuyển với tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng nước quả nhiên khiến nó kiêng dè một chút, nhưng mùi vị kia thực sự quá hấp dẫn đối với nó.

Nó vẫn chậm rãi bước vào trong nước, tốc độ rõ ràng chậm lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với dã thú bình thường.

Quan Viễn Phong có chút kinh hãi, thầm nghĩ nếu quả thật để cho Sao Chổi đi dụ nó, chỉ e thật sự chưa chắc đã có thể toàn mạng trở về.

Xác sống đã rất nhanh tiến vào trong tầm bắn, đi về phía mấy cái móng giò kia, Quan Viễn Phong nhắm ngay trán của nó, nhìn nó cuối cùng dừng lại đưa tay chụp lấy cái móng giò kia bắt đầu gặm nhấm, buông lỏng dây cung.

"Vυ't!" "Vυ't!" "Vυ't!"

Hắn bắn liền ba mũi tên!

Nhưng mũi tên đầu tiên đã chính xác bắn thủng đầu xác sống, xuyên từ tai này sang tai kia, xác sống nhanh chóng xoay người, nhưng rất nhanh đã bị trúng mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba, lần lượt xuyên vào từ giữa trán và mặt.

Nó dường như mất đi nguồn sức mạnh, cứng đờ ngã xuống, nước bắn tung tóe.

Trận đầu thắng lợi!

Chu Vân điều khiển flycam bay một vòng trong ngoài, thậm chí đến cả nhà bếp, sau khi xác định chắc chắn không có xác sống nào khác, mới đi khóa nước.

Lại đơn giản thả một cái thang xuống, trước tiên đưa Sao Chổi xuống, sau đó muốn cõng Quan Viễn Phong xuống, nhưng Quan Viễn Phong xua tay: "Cậu đi thu dọn cá trước đi, xe lăn không tiện, chờ anh sửa xong thang, tôi đi qua cũng thuận tiện hơn."

Chu Vân nhìn mồ hôi của hắn đã thấm đẫm áo thun màu xanh rằn ri, sắc mặt tái nhợt, đoán chừng trong thời tiết nóng bức như vậy, những hành động vừa rồi chắc hẳn đã hao hết thể lực của hắn, là một gánh nặng rất lớn đối với cơ thể, nhưng hắn sĩ diện, hiển nhiên không chịu nói rõ.

Chu Vân lo lắng Quan Viễn Phong bị say nắng, nghĩ đến chỗ cá và xác xác sống kia cũng không chạy đi đâu được, bèn dìu hắn từ trên thang xuống, đưa hắn về phòng, bật điều hòa cho mát.

Lại lấy một chai nước thuốc thảo dược đổ vào cốc nước ấm cho hắn uống từ từ, lại lấy chè đậu xanh hạt é ướp lạnh trong tủ lạnh cho hắn, nhìn sắc mặt hắn dần dần hồi phục, lúc này mới đi kiểm kê chiến lợi phẩm.

Quan Viễn Phong thấy anh bận rộn cả ngày, vừa xả nước vừa lắp đặt thang máy, gϊếŧ gà lấy máu, đặt bẫy, chạy lên chạy xuống, ngoại trừ bắn tên, gần như tất cả việc nặng nhọc đều là anh làm, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, tràn đầy năng lượng, không hề thấy mệt mỏi chút nào.

Thậm chí còn rất hào hứng, khi nói đến việc tối nay ăn cá thì đôi mắt sáng long lanh, tuy rằng lời nói đơn giản, nhưng thần thái lại không giấu được sự phấn khích, dáng đi nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống.

So với bản thân hắn, chỉ bắn vài mũi tên đã hoa mắt chóng mặt, kiệt sức, khó có thể tiếp tục nổi.

Thậm chí ngay cả việc trinh sát, thiết lập chiến thuật vốn là sở trường của hắn, hắn cũng không bằng một bác sĩ bình thường.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như vậy, nhắm mắt lại, cơn đau âm ỉ truyền đến từ chỗ chi bị cụt càng nhắc nhở hắn, chỉ với một chút vận động như vậy, thể lực của hắn đã không thể chịu đựng nổi.

Thế giới tàn khốc này, còn có thể dung chứa một kẻ vô dụng như hắn sao?

Chu Vân lại không hề biết Quan Viễn Phong đang chìm trong cảm xúc tự ti, chán ghét bản thân. Anh dù sao cũng đã thức tỉnh dị năng, tinh thần và thể lực đều mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, cộng thêm cả bể hải sản đầy ắp kia, xác xác sống vừa mới bị tiêu diệt, tất cả đều khiến anh vô cùng phấn khích.

Anh cầm con dao sắc bén trở lại nhà hàng mái vòm, nhìn bể hải sản đầy ắp tôm cá cua sò sinh động kia, đôi mắt sáng rực.

Chỉ cần lấy được một vài viên tinh hạch hệ thủy, coi như anh đã lời to rồi!