[Tận Thế] Sau Khi Sống Lại, Tôi Chỉ Muốn Ở Ẩn Để Xây Căn Cứ

Quyển 1 - Chương 13: Ốc Đảo Đơn Độc

Ngoài cửa sổ sương đỏ càng lúc càng dày đặc, mặt trăng trên bầu trời đã không thấy rõ lắm, giống như bị che sau một tấm giấy thủy tinh màu đỏ trong suốt.

Chu Vân tìm được nước điện giải và nước đường muối đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, uống một ngụm lớn, phòng ngừa mình mất nước, lại rót một chai đầy ly nước, cầm lên tủ đầu giường của mình, gian nan nằm xuống.

Tối nay sẽ có vô số người không chịu nổi, nhiễm virus chết đi, xác sống một đêm trực tiếp bùng phát, không chỗ nào có thể trốn.

Bây giờ cửa ra vào lắp cửa sắt, chỉ dựa vào bản năng mà leo lên, xác sống gặp phải trở ngại, tìm không thấy đường cũng chỉ biết rời đi, chỉ cần ở cửa ra vào không có máu thịt tươi gì hấp dẫn, xác sống sẽ không cần tốn sức đột phá chướng ngại vật.

Kiếp trước khi anh tỉnh lại mở cửa, Quan Viễn Phong ở cửa vừa vặn mang theo Sao Chổi gϊếŧ chết một con xác sống, ngước mắt nhìn anh có chút ngạc nhiên, nhưng những ngày kế tiếp vẫn luôn che chở anh, cũng đưa cho anh chút đồ ăn và nước uống.

Mà lúc ấy anh hoàn toàn không chú ý tới mình đã thức tỉnh dị năng, xác sống tấn công lên gần như đều là Quan Viễn Phong gϊếŧ chết.

Lúc ấy Quan Viễn Phong cũng không có dị năng, còn chỉ có thể mượn xe lăn di chuyển, lại cầm một thanh đao, mang theo Sao Chổi nghiêm nghị bảo vệ trước mặt anh.

Sau đó Sao Chổi bị xác sống cắn đến co quắp chết đi, trước khi biến dị, Quan Viễn Phong dứt khoát chém đầu của Sao Chổi, lại đau lòng rất lâu. Ngày hôm đó hắn không nói một câu nào.

Lúc ấy anh không làm được gì, chỉ có thể hái rau tự mình trồng trên sân thượng xuống làm đồ ăn cho hắn.

Sau đó anh loáng thoáng phát hiện cơ thể mình không đúng lắm, nhưng lại không nắm giữ phương pháp thăng cấp dị năng, cũng không biết thế giới đã xuất hiện người có dị năng.

Hai người bọn họ cố thủ trên sân thượng nửa tháng, cho đến khi chiến hữu của Quan Viễn Phong tới tìm hắn, tiện đường dẫn hắn đến căn cứ an toàn gần nhất.

Anh là bác sĩ, nhanh chóng gia nhập đội ngũ y tế của căn cứ, sau đó từ từ phát hiện ra mình đã thức tỉnh dị năng hệ Thủy - Mộc. Trong những tháng ngày tận thế dài đằng đẵng, anh tham gia vào một số nghiên cứu y tế và nghiên cứu dược học.

Còn Quan Viễn Phong thì cùng chiến hữu đi căn cứ Trung Châu, từ đó về sau anh không còn gặp lại Quan Viễn Phong nữa.

Sau đó, ngẫu nhiên gặp lại chiến hữu của Quan Viễn Phong, được biết Quan Viễn Phong tự nguyện tham dự thí nghiệm dị năng, cưỡng chế kích phát dị năng hệ Hỏa.

Mặc dù hai chân đã hồi phục, nhưng vẫn luôn có tác dụng phụ, sau đó hắn lập được rất nhiều công trạng, vì bảo vệ căn cứ, giải cứu người chạy nạn, lập được rất nhiều công lao, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản dị năng phản phệ, qua đời.

Trong thời tận thế, sinh ly tử biệt xảy ra quá nhiều, là bác sĩ, anh đã từng nhìn thấy quá nhiều thi thể lạnh băng, hôm nay còn tiêm cho người lính, ngày mai đã biến thành xác sống bị bắn chết và đưa về giải phẫu.

Anh tham gia rất nhiều thí nghiệm, anh cho là mình sớm đã tâm như sắt đá, nhưng khi biết tin Quan Viễn Phong đã qua đời, anh vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Sau đó, anh tham gia vào tổ thí nghiệm, lúc đó anh hy vọng có thể nghiên cứu ra phương pháp kích hoạt tinh hạch dị năng một cách ôn hòa, để cho càng nhiều chiến sĩ sống sót, cứu vớt thế giới.

Anh vẫn cho rằng mình là người lạnh lùng, nhưng Quan Viễn Phong quả thật đã cho anh động lực để cứu đời.

Anh cảm thấy mình đang cứu rỗi thế giới, trong thời gian rất dài, anh ngày đêm miệt mài nghiên cứu, bởi vì muốn cứu vớt càng nhiều người giống như Quan Viễn Phong.

Chu Vân chỉ cảm thấy trán nóng hổi, nước mắt có chút không ngăn được, không biết có phải quá nóng hay không.

Hiện giờ cảm nhận được cơn đau còn mãnh liệt hơn so với kiếp trước, anh đưa tay lau nước mắt, có chút lo lắng ngày mai khi Quan Viễn Phong đi vào thì sẽ nhìn thấy bộ dạng quá mức chật vật yếu đuối của mình.

Anh mê man chìm vào những cảm xúc khϊếp sợ, đau khổ, phẫn nộ của kiếp trước.

Trong thùng chứa trong suốt to lớn, anh lần nữa nhìn thấy cố nhân đã lâu không gặp.

Vị chỉ huy anh tuấn nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, nhưng khóe môi lại mỉm cười. Tứ chi hắn hoàn chỉnh, chân dài tay dài, trên người đầy vết thương, bị ngâm trong thùng dung dịch to lớn, đã sớm tắt thở.

Trên cơ thể cường tráng thon dài của hắn đầy vết thương, nhưng mà gây chú ý nhất chính là vết sẹo ở vùng dưới rốn.

Nơi đó hẳn là nơi tồn tại tinh hạch năng lượng của người có dị năng, nhưng lại có vết thương khâu lại thật sâu giống như con rết, chưa từng lành lại, chỉ là sau khi chết được khâu đơn giản lại.

Anh muốn chạm vào vách kính kia, nhưng hai tay lại bị trói chặt trong chiếc áo chuyên dụng dùng để khống chế người có dị năng, có người đang nói chuyện với anh: "Thí nghiệm tách ghép tinh hạch dị năng, chúng tôi đã thực hiện thành công, đây là bệnh nhân số 001 của thí nghiệm dị năng hệ Hỏa lúc đó."

"Anh yên tâm, kỹ thuật của chúng tôi bây giờ tân tiến hơn so với trước kia, có thể đảm bảo dị năng hệ Thủy-Mộc của anh được bóc tách ra khỏi cơ thể, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

"Yên tâm, anh vẫn có thể sống, sẽ không có đau đớn, dù sao anh là người có song dị năng cấp 5 rất hiếm."

"Chỉ cần anh phối hợp, tôi đảm bảo anh còn có thể tiếp tục làm bác sĩ, sẽ khôi phục danh dự cho anh, còn có thể cho anh hưởng chế độ đãi ngộ trọn đời, cấp trên đã đồng ý tất cả điều kiện vật chất và điều kiện nghiên cứu tốt nhất cho anh."

Anh như trở lại ngày hôm đó trong cơn sốt cao, lạnh lùng chế nhạo: "Anh ấy cũng tự nguyện sao?"

"Anh ấy có biết tinh hạch dị năng hệ Hỏa của mình bị kẻ quyền quý ti tiện nào đó để mắt tới, lấy cái danh nghĩa gọi là vì toàn nhân loại mà cướp đi hay không?"

Trong thùng dung dịch trong suốt, khuôn mặt Quan Viễn Phong như đang ngủ say, anh biết hắn vẫn luôn sống trong đau khổ vô tận, đã sớm khát cầu được yên nghỉ.

Nhưng mà, nhưng... tuyệt đối không phải như vậy, tuyệt đối không nên như vậy...

L*иg ngực anh như bị thứ gì thiêu đốt, tinh hạch của anh như có nguồn năng lượng nào đó đang bành trướng, nhanh chóng truyền đến tứ chi.

Người bên cạnh vẫn đang giải thích: "Từ lúc bắt đầu ký tên vào bản cam kết tham gia thí nghiệm dị năng, anh ta đã tuyên bố tất cả đều là tự nguyện."

"Anh ta vốn bị liệt hai chân, sau khi thức tỉnh dị năng, người có dị năng chữa trị đã giúp anh ta có thể đi lại bình thường."

"Nhưng tinh hạch dị năng hệ Hỏa và cơ thể anh ta vẫn luôn không thể dung hòa, lúc ấy dù sao cũng chưa có kinh nghiệm, về sau cuối cùng cũng có thể đo lường được thuộc tính dị năng. Thật ra anh ta có thuộc tính tương thích với hệ Lôi, cho nên cơ thể vẫn luôn bài xích tinh hạch dị năng hệ Hỏa."

"Giúp anh ta bóc tách tinh hạch dị năng, thực ra cũng là một loại giải thoát đối với anh ta. Anh ta vẫn luôn rất đau đớn, là tự nguyện ký vào thỏa thuận, thi thể cũng hiến tặng, quả thật là vật liệu thí nghiệm rất quý giá, những thành quả nghiên cứu của chúng tôi trong mấy năm nay đều là nhờ sự hy sinh của anh ta."

Không, không phải như vậy, anh ấy là người tốt như vậy, anh ấy hy sinh bản thân vì tương lai của toàn nhân loại, không phải vì thỏa mãn tư lợi của kẻ quyền quý ti tiện nào đó.

Dựa vào cái gì mà phải bị người ta lợi dụng, khi còn sống chiến đấu không ngừng nghỉ, sau khi chết cũng không được yên nghỉ, ngay cả lý tưởng cũng bị vấy bẩn.

Lúc anh ấy hy sinh, tưởng rằng là cống hiến cho khoa học, cứu vớt trái đất, làm sao có thể ngờ được anh ấy chinh chiến cả đời, sau khi chết lại trở thành vật thí nghiệm của khoa học, thỏa mãn cho dã tâm của những kẻ quyền quý.

Không, anh không cho phép.

Cơn thịnh nộ khổng lồ thúc đẩy tinh hạch của anh, không ngừng bành trướng, bành trướng hơn, anh như có được sức mạnh vô hạn, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị chỉ huy kia, điềm tĩnh thúc giục năng lượng trong cơ thể mình.

"Ầm!"

Vòng cổ dùng để khống chế dị năng trên cổ anh vỡ vụn.

Vô số dây leo mang theo gai băng đâm xuyên qua sàn nhà, phá tan tất cả đồ thủy tinh trong phòng thí nghiệm, quấn quanh những người có mặt.

Hàng trăm nghìn dây leo đang sôi trào, gai nhọn phủ kín cả phòng thí nghiệm.

Toàn bộ không gian đã biến thành rừng rậm nuốt chửng con người. Dây leo gai uốn lượn leo lên dụng cụ thủy tinh, giống như dải lụa màu xanh đậm bao bọc từng lớp, giống như đang ôm lấy người đã chết từ lâu.

Người bạn thân ngày xưa kinh hoàng quay đầu nhìn anh, anh ta bị dây leo gai trói chặt, gai nhọn đâm vào da thịt, máu tươi phun ra.

Anh ta đau khổ gào thét: "Cậu đang làm gì vậy? Cậu phát điên rồi! Mau dừng tự nổ lại! Nghe tôi! Chờ sau này tôi tìm một tinh hạch dị năng tốt sẽ cấy ngay cho cậu, tôi đảm bảo! Mọi thứ sẽ giống như trước kia!"

Anh ta liều mạng cầu xin, mong ngóng đánh thức sự mềm lòng của người bác sĩ ôn hòa ngày xưa.

Ai thèm lấy tinh hạch mà các người cướp từ người khác?

Chu Vân chỉ cười lạnh thúc giục tinh hạch của mình, sau đó cảm thấy cơ thể nặng nề bị trói buộc bỗng nhiên nhẹ bẫng, linh hồn như biến thành hư ảo bay lên không trung.

Anh nhìn thấy dị năng cường đại chưa từng có của mình, dị năng thực vật che khuất bầu trời, phẫn nộ xuyên thủng phá hủy tất cả.

Còn dụng cụ thủy tinh kia cuối cùng cũng vỡ vụn, dung dịch tràn ra ngoài.

Dây leo gai thu hồi gai nhọn, giống như một dải lụa mềm mại, bao lấy người có phẩm chất cao quý kia, tầng tầng lớp lớp, dịu dàng mà chặt chẽ, kín mít không một kẽ hở, che kín cơ thể hắn.

Tuyệt đối không cho phép những kẻ thấp hèn kia tiếp tục lợi dụng hắn, sỉ nhục hắn, làm nhục người cao quý.

Anh tạo ra nấm mồ cho những kẻ thấp hèn, vô số gai nhọn đâm xuyên qua, gϊếŧ chết những nhà nghiên cứu độc ác của căn cứ bí mật này.

Bọn chúng bị gai nhọn đâm chặt, trở thành chất dinh dưỡng cho thực vật dị năng.

Cả phòng thí nghiệm sẽ trở thành nấm mồ to lớn, chôn vùi tất cả tội ác.

Anh dâng tặng chiếc quan tài lộng lẫy cho người cao thượng, để cho người đã cống hiến cả cuộc đời bị lợi dụng được yên nghỉ, để những kẻ tội ác phải cúi đầu sám hối.

Dây leo gai màu xanh đậm dùng hết năng lượng cuối cùng, nở ra vô số bông hoa trắng như hoa quỳnh, mỏng manh, hương thơm mê hoặc lòng người.

Những bông hoa màu trắng điểm xuyết trên chiếc quan tài màu xanh đậm, từng bông hoa sen nở rộ, hương sen thơm ngát, như tiễn đưa người vĩ đại mà dịu dàng kia về với đất mẹ.

Chu Vân chìm trong cơn ác mộng, còn Quan Viễn Phong cúi đầu nhìn anh, nhíu mày sờ trán anh, cảm giác được nhiệt độ nóng rực, hắn nhìn thấy nhiệt kế trên đầu giường, cầm lên đo, 40 độ.

Hắn lại gọi điện thoại cấp cứu, nhưng kết quả vẫn như cũ, máy bận. Gọi cho cảnh sát cũng vậy.

Sáng sớm hắn đã nghe thấy tiếng la hét và tiếng kêu cứu dưới lầu.

Hắn nhìn xuống từ ban công, liền nhìn thấy quảng trường hỗn loạn, có người chạy trốn khắp nơi, có ô tô đâm loạn xạ, nhưng thứ mà bọn họ đâm vào không phải là người, mà là những con quái vật hình người chạy rất nhanh. Tầng quá cao, hắn nhìn không rõ lắm, nhưng Sao Chổi bên cạnh lại gầm gừ đầy bất an.

Hắn nhíu mày, gọi điện thoại cho Chu Vân, nhưng không ai bắt máy, hắn bèn dẫn Sao Chổi ra ngoài, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng gào thét kỳ quái.

Cách cửa sắt, hắn nhìn thấy một xác chết ở cửa thang máy, máu thịt bê bết, cửa thang máy bị kẹt không đóng được, còn bên trong vang lên tiếng nhai nuốt của dã thú.

Sao Chổi bên cạnh hắn xù lông, phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.

Ngay sau đó, một con xác sống đáng sợ lao ra khỏi thang máy, mặt mũi bê bết máu, toàn thân thịt thối rữa, tròng mắt lồi ra ngoài, máu chảy đầm đìa.

Có lẽ vì vậy mà thị lực của nó không được tốt, tốc độ lại quá nhanh, lao thẳng vào cửa sắt, sau đó ngã nhào xuống sàn, trên trán và mặt xuất hiện vết lõm do va chạm.

Cú va chạm mạnh này khiến xương cổ của nó bị gãy, đầu cúi xuống, nhưng cho dù là như vậy, con xác sống vẫn ngọ nguậy bò dậy.

Quan Viễn Phong không chút do dự kéo Sao Chổi định xông lên, lùi về nhà, khóa trái cửa lại. Sau đó, hắn đi lên sân thượng, vào phòng Chu Vân, phát hiện Chu Vân đang sốt cao hôn mê trên giường.

Chỉ trong một đêm, chuyện gì đã xảy ra?

Quan Viễn Phong lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy tín hiệu đã bị cắt đứt, mà chỉ sau một đêm, trên mạng xã hội tràn ngập những dòng tin: Xác sống! Tránh xa những người bị sốt!