Sau màn "hạ cánh không an toàn" lên người Trần Thanh Phú ngày hôm qua, Nguyễn An Vy sáng nay xuất hiện ở công trường với một chiếc mũ bảo hộ đội lệch, miệng ngậm kẹo mυ'ŧ, dáng đi lắc lư đầy tự tin như thể chưa từng có sự cố "đè bẹp sếp tổng".
Cô tự nhủ trong lòng:
"Mặc kệ quá khứ đau thương! Hôm nay mình vẫn là một kỹ sư tràn đầy năng lượng. Chuyện hôm qua coi như… gió thoảng mây bay, một khoảnh khắc huyền thoại chứ không phải thảm họa!"
Trên đường đi vào phòng làm việc, vài đồng nghiệp lén nhìn cô rồi quay đi che miệng cười khúc khích. An Vy nheo mắt, chỉ tay hờn dỗi:
"Các anh chị đừng tưởng em không biết mấy người đang cười cái gì nhé! Chuyện hôm qua là do hiệu ứng slow motion của vũ trụ thôi! Em coi như mình đã đóng một vai diễn hành động để đời!"
Nói xong, cô hếch mặt và sải bước thật kiêu hãnh vào phòng làm việc, mặc kệ những ánh mắt đầy ý cười bám theo sau.
Vừa mở cửa phòng, An Vy khựng lại. Trên bàn làm việc của cô có một chiếc hộp nhỏ màu đen, không ghi tên người gửi, không một mẩu giấy nhắn, trông đầy bí ẩn.
Cô chớp chớp mắt, tò mò tiến lại gần.
“Quà tặng à? Fan hâm mộ giấu mặt nào đây? Chẳng lẽ do anh Khải? Hay… sếp Phú?”
Sau vài giây tự suy diễn đầy "sến súa", An Vy nhún vai, tò mò mở hộp.
Bên trong không phải hoa hồng, cũng chẳng phải chocolate, mà là… một chiếc USB màu bạc lấp lánh!
An Vy nhướn mày, nhấc chiếc USB lên, lẩm bẩm:
“Ủa? USB? Quà tặng thời đại công nghệ số à? Có khi nào bên trong là một video hài hước hay một bộ phim hành động siêu cấp không ta?”
Cô định cắm USB vào máy tính thì… điện thoại reo vang. Trên màn hình hiển thị cái tên quen thuộc: Phan Quang Khải.
An Vy (vui vẻ): “Alo, anh Khải à! Anh có phải là người tặng em chiếc USB không?”
Quang Khải (giọng nghiêm túc): “USB? Vy, em vừa nói USB gì? Ai gửi nó cho em?”
An Vy (ngơ ngác): “Em không biết. Nó xuất hiện trên bàn làm việc của em sáng nay. Không có tên người gửi, không có lời nhắn.”
Quang Khải (gấp gáp): “Đừng cắm nó vào máy tính! Em mang nó ra quán cà phê gần công ty ngay. Anh sẽ đến đó.”
Giọng điệu căng thẳng của Quang Khải khiến An Vy giật mình. Chiếc USB nhỏ bé trên tay bỗng trở nên nặng trĩu.
"Lần đầu tiên thấy anh Khải căng thẳng như vậy… Chẳng lẽ chiếc USB này chứa thứ gì đó rất nguy hiểm sao?"
Quán cà phê gần công ty lúc này khá vắng vẻ. An Vy chọn một bàn trong góc khuất, ngồi thấp thỏm chờ đợi. Trước mặt cô là chiếc USB màu bạc, nằm gọn trong lòng bàn tay.
Khoảng 15 phút sau, Phan Quang Khải xuất hiện. Anh mặc áo sơ mi tối màu, tay cầm theo một chiếc túi nhỏ. Dù không mặc cảnh phục, nhưng gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén của anh vẫn khiến không khí xung quanh trùng xuống.
Quang Khải (ngồi xuống, giọng trầm thấp): “Vy, đưa anh chiếc USB đó.”
An Vy (rón rén đưa USB): “Anh Khải… nó có vấn đề gì sao?”
Quang Khải (trầm giọng): “Nếu có người gửi nó cho em mà không ghi tên, không có lời nhắn, khả năng cao bên trong chứa thông tin nhạy cảm hoặc virus độc hại.”
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc laptop chuyên dụng, kết nối USB vào máy. Màn hình đen xì hiện lên, sau đó là một loạt tài liệu bí ẩn được mã hóa.
Một dòng chữ lớn bật lên trên màn hình:
“TẬP ĐOÀN THIÊN PHÚ – BÍ MẬT BÊN TRONG KHÔNG ĐƯỢC TIẾT LỘ CHO BẤT KỲ AI.”
An Vy che miệng, đôi mắt mở to kinh ngạc:
“Trời ơi! Cái này là gì vậy anh Khải?”
Quang Khải (giọng nghiêm túc): “Đây là tài liệu mật. Có thể liên quan đến đường dây rửa tiền mà anh đang điều tra. Vy, từ giờ em phải hết sức cẩn thận. Không được nhắc đến chiếc USB này với bất kỳ ai, kể cả… Phú.”
An Vy gật đầu như gà mổ thóc, lòng bắt đầu dấy lên nỗi bất an.
Sau khi Quang Khải rời đi cùng chiếc USB, An Vy ngồi thẫn thờ tại quán cà phê.
"Mình tưởng đây là quà tặng fan hâm mộ chứ! Sao lại biến thành tài liệu tuyệt mật vậy? Có khi nào mình sẽ bị bắt cóc hay thủ tiêu để bịt đầu mối không?"
Buổi chiều, An Vy quay trở lại công trường. Vừa bước vào văn phòng, giọng Trần Thanh Phú vang lên sau lưng:
“Nguyễn An Vy, cô định đứng thẫn thờ như vậy đến bao giờ?”
An Vy giật mình quay lại:
“Dạ! Em… em đang xem xét bản vẽ ạ!”
Thanh Phú nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán:
“Cẩn thận. Dạo này có nhiều chuyện không hay xảy ra. Nếu có gì bất thường, báo ngay cho tôi.”
Anh xoay người rời đi, để lại An Vy đứng giữa văn phòng, đầu óc rối bời.
"Sao sếp Phú lại nói như thể… anh ấy biết điều gì đó nhỉ? Có khi nào sếp cũng liên quan đến chiếc USB này không?"
An Vy ngồi trên bậc thềm công trường, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực. Cô cảm thấy có gì đó bất thường đang bao trùm nơi này.
"Một chiếc USB… một bí mật lớn… Tại sao lại là mình? Tại sao chiếc USB đó lại xuất hiện trên bàn làm việc của mình? Có phải mình đã vô tình bước vào một câu chuyện mà lẽ ra mình không nên biết?"
Gió nhẹ lùa qua mái tóc cô, An Vy khẽ siết chặt hai bàn tay, lòng cô ngổn ngang bao suy nghĩ.
"Anh Khải nói mình không được kể cho ai, kể cả sếp Phú. Nhưng... ánh mắt của sếp lúc chiều… sao giống như anh ấy biết điều gì đó? Có khi nào sếp cũng đang giấu mình chuyện gì không?"
Cô lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ mơ hồ đang xoáy sâu vào tâm trí.
"Mình chỉ là một kỹ sư quèn. Đúng vậy, mình không phải nhân vật chính trong một bộ phim hành động, cũng không phải nữ điệp viên siêu đẳng gì cả. Chắc chỉ là… một sự nhầm lẫn mà thôi. Phải bình tĩnh!"
An Vy hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân, nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh một cách khó hiểu.
Ánh hoàng hôn tắt dần, màn đêm từ từ buông xuống, bao trùm cả công trường vào bóng tối. Những ánh đèn vàng le lói bật lên, nhưng dường như chẳng thể xua đi cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng An Vy.