Buổi sáng: Trò chơi đầy bất ngờ
Mặt trời vừa lên cao, ánh nắng chan hòa khắp bãi biển rộng lớn. Hôm nay là ngày thứ hai của chuyến team building. Ai nấy đều háo hức tham gia các trò chơi cuối cùng trước khi quay trở lại thành phố.
An Vy cùng các đồng nghiệp tập trung trên bãi cát, cô mặc chiếc áo thun trắng in logo công ty và quần short jeans, trông vừa năng động vừa tươi tắn.
Nhân sự phụ trách thông báo:
“Bây giờ sẽ là trò chơi vượt chướng ngại vật. Mỗi đội sẽ phải phối hợp để vượt qua các thử thách bao gồm bò qua lưới, vượt tường cát và cuối cùng là chạy về đích!”
Cả bãi biển vang lên tiếng hò reo đầy phấn khích. An Vy nhìn về phía đội mình, ánh mắt chạm phải Trần Thanh Phú, người vẫn đang đứng khoanh tay, vẻ mặt bình thản như mọi khi.
“Anh không định tham gia thật đấy chứ?” – Cô lém lỉnh hỏi.
Thanh Phú nhìn cô, nhàn nhạt đáp:
“Cô nghĩ tôi sẽ đứng ngoài nhìn chắc?”
“Được thôi, vậy anh nhớ chạy nhanh lên đấy, sếp à!”
Cô nháy mắt trêu chọc rồi quay đi, không nhận ra khóe môi Thanh Phú hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Tiếng còi vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu. Cả đội nhanh chóng lao vào các thử thách.
Thử thách 1: Bò qua lưới dây thừng
An Vy nhanh nhẹn bò qua những tấm lưới thấp, đôi lúc còn quay đầu lại cổ vũ đồng đội:
“Nhanh lên nào mọi người, sắp qua rồi!”
Khi nhìn thấy Thanh Phú bò qua phía sau, cô bật cười trêu chọc:
“Sếp kỹ sư cũng giỏi bò đấy chứ!”
Thanh Phú liếc nhìn cô, giọng trầm trầm:
“Lo tập trung vào việc của mình đi.”
An Vy le lưỡi, tiếp tục tiến lên phía trước.
Thử thách 2: Vượt tường cát
Một bức tường cát dựng đứng cao gần hai mét chắn ngang đường đi. Để vượt qua, các thành viên phải hỗ trợ nhau.
An Vy đứng nhìn bức tường, trong lòng hơi nao núng: “Cao như vậy, làm sao mà leo qua được chứ?”
Thanh Phú bước đến bên cạnh, ánh mắt nhìn cô đầy thách thức:
“Lên đi. Tôi kéo cô.”
“Anh á?” – An Vy tròn mắt nhìn anh.
“Tin tôi đi, tôi không để cô rớt xuống đâu.”
Không còn lựa chọn nào khác, An Vy nắm lấy tay anh. Bàn tay của Trần Thanh Phú to lớn và rắn chắc, lực kéo mạnh mẽ đến mức cô chưa kịp định thần đã thấy mình ở phía trên bức tường.
Đứng ở đỉnh tường cát, An Vy thở hổn hển, giơ ngón tay cái về phía anh:
“Được lắm, sếp!”
Thanh Phú ở phía dưới, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không nói gì, chỉ tiếp tục kéo các đồng đội khác lên.
Một tình huống bất ngờ
Khi gần đến đích, An Vy trong lúc vội vàng đã không cẩn thận dẫm phải một hòn đá ngầm và trượt ngã.
“A!”
Cô ngã sấp xuống cát, nhăn mặt ôm lấy cổ chân. Cơn đau nhói lên khiến cô không thể đứng dậy ngay được.
“Vy, em không sao chứ?” – Một đồng đội chạy lại hỏi.
Nhưng trước khi người đó kịp đưa tay đỡ cô, Trần Thanh Phú đã nhanh chóng xuất hiện. Anh cúi xuống, ánh mắt lo lắng nhìn cô:
“Cô có đứng dậy được không?”
“Tôi… chắc là không.” – An Vy nhăn nhó.
Không nói thêm gì, Trần Thanh Phú đột ngột cúi người bế cô lên.
“Anh làm gì vậy? Để tôi tự đi được mà!”
“Im lặng đi.” – Giọng anh trầm thấp nhưng không có vẻ gì là tức giận.
Cả đội xung quanh xôn xao, còn An Vy thì đỏ bừng mặt, nằm gọn trong vòng tay của Thanh Phú. Nhịp tim cô đập loạn xạ, không biết vì xấu hổ hay vì điều gì khác.
Khi đến gần đích, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Vy, em sao vậy?”
An Vy ngẩng đầu lên, sững người khi nhìn thấy Quang Khải. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người cao lớn đứng sừng sững ở đó. Đôi mắt anh lo lắng nhìn cô rồi lại chuyển sang nhìn Trần Thanh Phú.
Khoảnh khắc ấy, không khí dường như ngưng lại một nhịp.
Thanh Phú đặt An Vy xuống nhẹ nhàng, quay sang Quang Khải, giọng bình thản:
“Cô ấy bị trật chân nhẹ thôi. Không có gì nghiêm trọng.”
Quang Khải bước tới gần An Vy, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn nghiêm nghị:
“Sao lại bất cẩn như vậy? Để anh xem chân em.”
Anh ngồi xuống cạnh An Vy, nhẹ nhàng xem xét cổ chân của cô. An Vy ngại ngùng xua tay:
“Em không sao đâu. Anh đến đây làm gì vậy?”
“Anh có công việc gần đây nên tiện ghé qua xem em thế nào.” – Quang Khải đáp, ánh mắt liếc qua Trần Thanh Phú một cái rồi lại quay về An Vy.
……………………….
Sau khi trò chơi kết thúc, mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi. An Vy ngồi trên giường, nhìn cổ chân đã được băng bó đơn giản, trong đầu không ngừng suy nghĩ về hai người đàn ông:
Trần Thanh Phú, người đàn ông lạnh lùng nhưng luôn xuất hiện đúng lúc khi cô gặp khó khăn.
Quang Khải, người bạn thanh mai trúc mã luôn âm thầm quan tâm và lo lắng cho cô.
Cô thở dài, tự lẩm bẩm:
“Rốt cuộc… mình đang nghĩ gì vậy chứ?”
Ở bên ngoài ban công, Trần Thanh Phú đứng khoanh tay, đôi mắt nhìn về phía biển xa, như đang suy tư điều gì đó. Trong đầu anh, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn kia lại một lần nữa hiện lên.
“Cô nhóc này… đúng là phiền phức thật.”