Ngày hôm nay, phòng kỹ thuật có vẻ bận rộn hơn thường lệ. Ai nấy đều ngồi trước máy tính, tập trung rà soát lại dữ liệu cho dự án quan trọng. An Vy cũng không ngoại lệ. Cô ngồi trước màn hình, tay thoăn thoắt gõ bàn phím, đôi mắt chăm chú nhìn từng thông số kỹ thuật.
Đột nhiên, một tập hồ sơ dày cộm được thả "cạch" xuống bàn cô. An Vy ngẩng đầu lên, giật mình khi thấy Trần Thanh Phú đang đứng trước mặt, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
“Làm lại cho tôi phần mô phỏng kết cấu này. Số liệu phải chính xác đến từng chi tiết.”
An Vy hơi sững người nhưng lập tức nhận lấy hồ sơ, không quên đáp lại bằng giọng đầy tự tin:
“Được thôi, anh yên tâm. Tôi sẽ hoàn thành trước thời hạn.”
Thanh Phú khẽ nhướng mày, ánh mắt có chút thách thức:
“Trước 5 giờ chiều nay.”
Cả phòng lặng đi một giây. Một vài đồng nghiệp ngước nhìn về phía An Vy bằng ánh mắt thương cảm. Làm lại phần mô phỏng kết cấu vốn không phải là việc đơn giản. Không ai nghĩ rằng cô nhân viên mới sẽ làm kịp trong vòng vài tiếng đồng hồ.
Cuộc chiến với thời gian
Ngay khi Thanh Phú rời đi, An Vy thở dài một hơi, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô mở ngay tập hồ sơ dày cộm và bắt đầu làm việc. Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, biểu đồ và thông số liên tục xuất hiện trên màn hình.
“Cố lên nào, An Vy. Không thể để anh ta coi thường mình được.” – Cô tự động viên bản thân, tay vẫn không ngừng làm việc.
Trong lúc đó, một vài đồng nghiệp đến gần, thấp giọng nói:
“Vy à, làm lại phần mô phỏng trong vài tiếng là không thể đâu. Cậu nên xin thêm thời gian đi.”
An Vy ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định:
“Cảm ơn các chị, nhưng em tin mình làm được.”
Sự tự tin của An Vy khiến không ít người phải ngạc nhiên. Một cô gái trẻ, mới vào công ty được vài ngày mà đã dám nhận một công việc khó nhằn như vậy, lại còn giữ được vẻ bình tĩnh đáng nể.
4 giờ chiều: Kiểm tra đột xuất
Đúng 4 giờ chiều, Trần Thanh Phú xuất hiện trước bàn làm việc của An Vy. Anh khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống cô:
“Làm xong chưa?”
An Vy dừng tay, khẽ ngước lên. Dù lòng bàn tay cô đã ướt mồ hôi vì căng thẳng, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh và tự tin.
“Chưa xong ạ. Nhưng tôi đang gần hoàn thành rồi. Anh có thể quay lại sau 30 phút nữa.”
Thanh Phú nhíu mày, ánh mắt có chút nghi ngờ. Anh tiến tới gần, nhìn lướt qua màn hình máy tính của An Vy. Những dòng số liệu dài ngoằng và mô phỏng kết cấu công trình hiện lên rõ ràng, từng bước một đều được xử lý rất cẩn thận.
Anh thoáng bất ngờ, nhưng không để lộ ra ngoài.
“Tốt. Đừng để tôi phải nhắc nhở thêm lần nữa.”
An Vy nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, thầm lẩm bẩm: “Đồ mặt lạnh, khó tính quá mức!” Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một chút tự hào vì mình đã không làm anh thất vọng.
5giờ chiều: Hoàn thành xuất sắc
Đúng 5 giờ, An Vy bước đến phòng làm việc của Trần Thanh Phú với tập tài liệu đã hoàn chỉnh trên tay. Cô gõ cửa rồi đẩy nhẹ vào. Thanh Phú đang ngồi trước màn hình máy tính, vẻ mặt tập trung cao độ.
“Báo cáo mô phỏng của tôi đây. Anh xem lại giúp tôi.”
Thanh Phú ngẩng lên nhìn cô, nhận lấy tập tài liệu. Anh mở ra, ánh mắt lướt qua từng trang một. Phòng làm việc chìm vào im lặng trong vài phút. An Vy đứng yên tại chỗ, lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
Cuối cùng, Thanh Phú đặt tài liệu xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào An Vy.
“Khá lắm. So với hôm trước, tôi thấy cô tiến bộ hơn nhiều rồi.”
An Vy hơi sững người, trong lòng như có một niềm vui nhỏ vừa nảy nở. Cô mỉm cười, đáp lại:
“Tôi đã nói là tôi sẽ làm được mà. Anh đừng đánh giá thấp tôi.”
Thanh Phú nhìn cô, khóe môi thoáng hiện một nụ cười rất nhẹ nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Anh dựa lưng vào ghế, giọng trầm ổn:
“Cứ giữ phong độ này. Tôi không cần một nhân viên làm tốt ngay từ đầu, nhưng tôi cần người có thể tiến bộ từng ngày.”
An Vy gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra anh ta không hẳn là khó ưa như mình nghĩ. Dù có hơi lạnh lùng nhưng cũng biết nhìn nhận công sức của người khác.”