Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 12.3: Cô không muốn làm bạn bè với vai ác

Khi Giang Sở Sở chuẩn bị rời đi, ôm theo hộp mẫu vật, Dương Diệp Hoa bất ngờ tiến sát lại gần, ghé vào tai cô thì thầm: “Tôi biết cô từng chế tạo một loại thuốc thử có độc tính cực mạnh. Chỉ có A189 sống sót được sau thử nghiệm đó. Nhưng giờ, huyết thanh từ máu của hắn đã rải rác khắp nơi. Kim Cương là ví dụ duy nhất còn giữ được tư duy sau biến đổi. Nhưng có vẻ như, độc tính đó đang dần yếu đi, đúng không?”

Giang Sở Sở đứng sững người. Cô cố giữ nét mặt không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Dương Diệp Hoa ghé sát tai Giang Sở Sở, giọng nói trầm thấp, hơi thở phả vào khiến cô rùng mình: “Tiến sĩ Giang, tôi đã dùng máu của Kim Cương để tiếp tục các thí nghiệm, nhưng vẫn không thành công. Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi vượt qua giới hạn này, được không?”

Cô cảm thấy từng đợt ớn lạnh lan khắp sống lưng.

“Giúp cái rắm!” Cô thầm nghĩ, nghiến răng. Sao nam chính chưa đến đây để xử lý hắn ta đi chứ?!

Dương Diệp Hoa đúng như trong nguyên tác, không chỉ là kẻ phản diện nhỏ bé mà còn là kẻ đứng sau không ít những hành động táng tận lương tâm.

Giang Sở Sở không trả lời, chỉ lạnh lùng quay người rời khỏi phòng, đi về phòng thí nghiệm.

Hệ thống trong đầu cô lập tức trấn an: “Hắn đang cố kéo cô vào làm đồng phạm. Đừng để ý đến hắn.”

“Ai thèm làm đồng bọn với kẻ phản diện chết sớm như hắn chứ!” Cô bực bội lẩm bẩm.

“Nhưng cô cũng là một phản diện chết sớm đấy thôi,” Hệ thống nhắc khéo.

“A! Câm miệng! Có chức năng cấm ngôn hệ thống không? Tắt nó đi ngay!”

….

Đêm khuya, trong phòng thí nghiệm.

Sau khi hoàn tất quan sát mẫu vật của Kim Cương, Giang Sở Sở thở dài, vừa thầm mắng Dương Diệp Hoa vì đã khiến công việc của cô thêm phần khó khăn, vừa nhớ đến nhiệm vụ theo dõi nam chính.

Như thường lệ, cô xuống tầng hầm ngầm để kiểm tra tiến độ của Giang Uẩn.

Trong không gian tối tăm, Giang Uẩn đứng đối diện tường, tay tạo thành tám đường dao gió sắc bén khắc sâu vào bề mặt.

Giang Sở Sở khoanh tay dựa vào mép bàn, đôi mắt khẽ nheo lại, hài lòng gật đầu. Mái tóc xoăn sóng nhẹ nhàng xõa xuống vai, hai chiếc kẹp ngọc trai nhỏ tinh xảo giữ gọn phần tóc hai bên, tôn lên nét ôn hòa hiếm có của cô dưới ánh đèn mờ nhạt của tầng hầm.

“Hệ thống, hắn thế nào? Có phải đã tiến gần hơn đến việc xử lý Dương Diệp Hoa chưa?”

Hệ thống đáp lại với vẻ hài lòng: “Đúng tiến độ nguyên tác. Có vẻ như thù hận thực sự hiệu quả. Còn cú roi cô vung lần trước cũng giúp ích không ít.”

“Vậy tiếp theo tôi nên làm gì?” Giang Sở Sở hỏi, trong đầu đã lật lại ký ức về nguyên tác.

“Không cần tra đâu, để tôi nói luôn. Việc tiếp theo là cô nên… chà đạp hắn.”

Giang Sở Sở: “???”

“Hệ thống, cậu điên rồi hay tôi điên rồi, hay là cả thế giới này điên hết rồi aaaa?!”

Hệ thống, không một chút dao động: “Đừng hỏi. Hỏi gì cũng vô ích. Cô là vai ác, và vai ác thì phải chà đạp.”

Giang Sở Sở hét lên trong lòng: “Cứu tôi! Cứu tôi! Đây là gì thế này?!”

….

Tác giả (với nụ cười tà ác): “Đương nhiên, tôi điên rồi. Ha ha ha ha ha ha ha!”