Cuối cùng, họ đến một khu ghế lô sang trọng, được che chắn và bảo vệ kỹ lưỡng. Bên trong, âm thanh huyên náo từ bên ngoài dường như bị chặn lại, chỉ còn không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Dương Diệp Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ tay về phía trước: “Tiến sĩ Giang, mời cô.”
Khi bước vào ghế lô, Giang Sở Sở thoáng mở to mắt, không giấu nổi chút ngạc nhiên. Phía trước cô, qua cửa kính sát đất, là một khu vực đấu trường hình tròn trầm xuống. Bên dưới, hàng trăm người đang chen chúc vây quanh một sàn đấu hình vuông, hò hét cuồng nhiệt.
Dương Diệp Hoa đóng cửa lại, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tiến sĩ Giang, chào mừng đến với đấu trường ngầm.”
…..
Ở một nơi khác…
Trong căn hầm ngầm tối tăm và ẩm ướt, Giang Uẩn ngồi lặng lẽ, ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không đen đặc. Dù đã cố gắng hết sức, anh vẫn không thể vượt qua được bức tường vô hình đang cản trở sức mạnh của mình.
Tại sao hôm nay không có tiến bộ? Là do không gặp cô sao?
Giang Sở Sở đang làm gì?
Cảm giác ngột ngạt trong căn hầm lạnh lẽo khiến anh bất giác nhớ đến phòng thí nghiệm cũ nơi mà anh luôn chán ghét. Nhưng ít nhất, ở đó, ánh đèn trên trần và bóng dáng của cô vẫn là những thứ duy nhất kết nối anh với thế giới bên ngoài.
Dù cô có làm gì đi chăng nữa, thì cô vẫn là một sinh vật sống, người duy nhất có thể giao tiếp với anh. Chứ không như bây giờ, chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối và bóng tối không hồi kết.
Giang Uẩn khép mắt, cố gắng tập trung bắt lấy chút âm thanh hiếm hoi từ xa vọng lại.
Một vài tiếng bước chân vang lên, nhưng nặng nề và chậm chạp. Không phải cô. Đây chỉ là tiếng của những người cảnh vệ đến đưa cơm.
Anh nghe thấy tiếng họ nói chuyện, giọng điệu cười đùa thoải mái: “Hôm nay không thấy đội trưởng Dương đâu nhỉ?”
“Cậu không biết à? Anh ta đi cùng tiến sĩ Giang đấy, hình như là hẹn hò!”
“Thật á? Tiến sĩ Giang mà hẹn hò sao? Tôi tưởng cô ấy chỉ quan tâm đến thí nghiệm thôi chứ?”
“Thật mà! Chính mắt tôi thấy đội trưởng Dương lịch sự mở cửa xe cho cô ấy. Hôm nay tiến sĩ Giang mặc bộ vest vàng nhạt, đẹp đến mức không thể diễn tả được!”
Tiếng cười nói xa dần. Cửa sắt nặng nề được mở ra, khay cơm được đẩy vào trong, rồi cánh cửa lại đóng lại với âm thanh nặng nề vang vọng.
Giang Uẩn ngồi bất động, ánh mắt vẫn dán vào một khoảng tối đen vô định.
Anh không vươn tay lấy khay cơm.
Ngón tay anh siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vệt đỏ nhức nhối.
….
Tác giả: Có phải... ghen rồi không nhỉ?
Giang Uẩn: Hah. Đang trong quá trình hắc hóa, xin đừng quấy rầy.