Trong căn hầm tối, Giang Uẩn nghiền ngẫm lại mọi chi tiết đã xảy ra trong ngày. Bóng hình người phụ nữ như con rắn độc ấy đã in sâu vào tâm trí anh, đủ để giúp anh vượt qua những giờ phút cô độc.
….
Hôm sau, Giang Sở Sở đang dán những tấm ảnh của Giang Uẩn lên tường phòng thí nghiệm.
Cô nghe theo lời khuyên của hệ thống: “Hãy nhìn hình ảnh của hắn thật nhiều để miễn dịch. Như vậy, khi đối mặt với gương mặt của nam chính, cô sẽ không bị mê hoặc hoặc mất khí thế nữa.”
Vừa hoàn thành công việc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, một nhân viên cảnh vệ tiến tới, đưa cho cô một phong thư: “Tiến sĩ Giang, đội trưởng Dương nhờ tôi chuyển thư này đến cô.”
Nói xong, hắn ta gật đầu chào rồi rời đi.
Giang Sở Sở cầm phong thư trên tay, trong lòng đầy nghi hoặc: “Nguyên tác không hề nhắc tới chuyện này. Hắn đưa thư cho tôi làm gì? Chẳng lẽ là bàn bạc kế hoạch phản diện nào đó?”
Cô nhẹ nhàng lắc phong thư, nhận ra nó thoang thoảng một mùi hương thanh nhẹ. Trong thời kỳ tận thế thế này, lấy đâu ra nước hoa?
Mở phong thư ra, cô nhìn thấy tờ giấy viết thư tinh tế, được trang trí với viền thϊếp vàng. Nội dung chỉ có vài dòng ngắn gọn, nhưng nét chữ sắc sảo thể hiện rõ chủ nhân của nó.
Lá thư mời của Dương Diệp Hoa: “Hy vọng tôi có vinh hạnh được mời tiến sĩ Giang đến tham dự một buổi giao dịch ngầm vào chiều nay, cùng thảo luận về vấn đề virus xác sống. Tôi tin rằng nơi đó có thứ cô sẽ quan tâm. Trân trọng, người đáng tin cậy, Dương Diệp Hoa.”
Hệ thống trầm ngâm phân tích: “Theo kinh nghiệm của tôi, dù trong nguyên tác không nhắc chi tiết về nhân vật phụ này, nhưng mỗi nhân vật trong thế giới đều có tuyến cốt truyện riêng. Thế giới đã tự bổ sung và mở rộng hơn so với những gì tác giả gốc tưởng tượng.”
Giang Sở Sở gật gù, rồi nghi ngờ hỏi lại: “Nói vậy có nghĩa là, dù nguyên tác không viết, tôi cũng phải đi à? Nhưng giao dịch ngầm nghe đã thấy không phải nơi tốt lành gì.”
Hệ thống lý giải: “Theo tính cách nhân vật của cô, khả năng lớn là cô sẽ đi. Dù sao thì việc hiểu thêm về thế giới xung quanh cũng chẳng có gì sai trái.”
Giang Sở Sở nhíu mày: “Nhưng nếu tôi không đi thì sao?”
Hệ thống hờ hững đáp: “Vậy thì khả năng lớn hắn sẽ tìm đến tận cửa. Cô muốn sáng mai tỉnh dậy, mở cửa và thấy Dương Diệp Hoa đứng đó à?”
Tưởng tượng ra cảnh Dương Diệp Hoa kiên nhẫn chờ trước cửa, khóe miệng Giang Sở Sở khẽ co giật: “Thôi được rồi! Tôi đi. Nhưng ít nhất để tôi chuẩn bị một chút. Rốt cuộc đây là cơ hội hiếm hoi để thoát khỏi chiếc áo blouse trắng.”