“Thực tế chứng minh, môi trường nguy hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ khả năng vượt qua giới hạn và tiến bộ của anh. Tôi sẽ đưa anh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ. Trải qua thực chiến trong hoàn cảnh đầy rẫy xác sống sẽ giúp anh phát huy tối đa năng lực.”
“Cô cũng sẽ đi cùng tôi.” Giang Uẩn bất ngờ cất lời, giọng trần thuật rõ ràng.
Dù trước đó đã nghe cảnh vệ truyền đạt, anh vẫn cảm thấy cần xác nhận lại.
Giang Sở Sở nhíu mày, rõ ràng không hứng thú giải thích thêm: “Hãy trân trọng cơ hội này. Nếu không đạt hiệu quả, anh sẽ mãi mãi bị giam trong tầng hầm, trở thành một vật thí nghiệm bị loại bỏ.”
Cô buông thước dạy học xuống, hơi ngẩng đầu, giọng lạnh lùng: “Thời gian của tôi không dành cho những kẻ vô dụng.”
Dứt lời, đôi giày cao gót gõ lộc cộc trên sàn. Cô xoay người rời khỏi phòng, trước khi khuất bóng còn để lại một câu: “Tiếp tục luyện tập! Tối nay tôi muốn thấy kết quả!”
Sau đó, Giang Sở Sở trở về phòng riêng. Khí thế băng lãnh thường ngày hoàn toàn tan biến, cô nằm dài trên sofa như một cô nữ sinh bình thường.
“Anh ta hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ định nhân cơ hội trừng phạt tôi?” Cô lẩm bẩm, đôi mắt thoáng lo lắng.
Hệ thống nhanh chóng trấn an: “Giang Uẩn tuy nhìn ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm nghiêm túc và nguyên tắc. Nếu muốn xử lý cô, hắn ta sẽ không dùng cách lén lút. Dù trong cốt truyện không đề cập, tôi đoán…”
“Đoán gì?” Cô ngắt lời, ánh mắt không giấu được sự tò mò.
“Có lẽ hắn cảm thấy cô không giống người có thể thích nghi với cuộc sống bên ngoài.”
Lời phỏng đoán của hệ thống lập tức khiến Giang Sở Sở nổi đoá. “Nực cười! Chắc anh ta chưa thấy tôi trong bộ đồng phục đặc công rồi! Đợi xem, tôi nhất định sẽ chứng minh!”
Hệ thống vốn quen với những màn khoa trương của cô, chỉ yên lặng chờ xem cô xử lý thế nào.
….
Ngày hôm sau, trên chiếc xe jeep cũ kỹ cải trang, Giang Sở Sở bị xóc đến mức mặt tái mét. Làn da trắng nõn của cô càng thêm nhợt nhạt dưới ánh nắng gay gắt.
Cô cuối cùng phải thừa nhận kiểu vai ác mỹ nhân sống trong nhung lụa như cô hoàn toàn không hợp với cuộc sống khắc nghiệt của thời mạt thế. Con đường phía trước đầy rẫy xác sống đã bị quân đội dùng chất nổ dọn dẹp, để lại những ổ gà, ổ voi khiến bánh xe lắc lư không ngừng.
Cô cố gắng bám chặt tay vịn trên đầu để giữ thăng bằng, nhưng cơ thể mảnh mai vẫn không ngừng lắc lư. Cuối cùng, cô đành đưa tay còn lại giữ chặt phần ngực để giảm thiểu đau đớn.