Giang Sở Sở gật đầu nhẹ, cầm tập tài liệu đưa cho người trợ lý bên cạnh, đáp gọn lỏn: “Dẫn đường.”
Trong khi bước đi, cô không quên thì thầm với hệ thống trong đầu: “Tôi thấy có gì đó sai sai. Đối thủ của tôi lẽ ra phải là nam chính, sao mấy vai phản diện khác cũng dám bắt nạt tôi thế này?”
Cô vốn đã khó mà chống lại được nam chính, thế mà ngay cả những nhân vật phản diện cũng lục đυ.c đấu đá lẫn nhau, thật chẳng ra sao cả.
“Cô thuộc hệ nhân vật được mọi người khao khát, một mỹ nữ hư cấu hoàn hảo. Đó là hình tượng điển hình, chẳng có gì sai sót cả. Ai cũng muốn chiếm được cô.” Hệ thống trả lời lạnh lùng.
Giang Sở Sở nhíu mày: “Lẽ ra nhân vật nữ chính mới là người bị nhân vật phản diện bắt cóc, bị lên kế hoạch hành hạ và cuối cùng được nam chính đến cứu chứ? Sao giờ tôi lại vừa làm việc của kẻ ác, vừa phải gánh một nửa vai trò của nữ chính? Làm nhiều vậy thì có thêm tiền thưởng không? Ít nhất cơm hộp phải được phát thêm một phần chứ?”
“Nội dung này không có nữ chính cố định. Đến cuối cùng, tất cả đều dẫn đến một kết cục mở. Cô không hiểu sao? Nếu có một nữ chính khuôn mẫu, độc giả sẽ nhanh chán. Thay vào đó, xuất hiện nhiều nhân vật nữ khác nhau lại thú vị hơn nhiều.”
“Ồ, hóa ra là vậy. Không có nữ chính, nhưng tôi lại vượt trội hơn tất cả. Hiểu rồi!” Giang Sở Sở cười nhẹ. Dẫu chỉ là pháo hoa ngắn ngủi trong cuốn truyện, ít nhất cô cũng từng rực rỡ.
….
Giang Uẩn đứng im lặng nhìn theo bóng dáng Giang Sở Sở rời đi, đôi mày khẽ nhíu lại. Anh cực kỳ ghét cảm giác bị người khác chạm vào.
Trước đây khi sát cánh cùng đồng đội, anh chưa từng cảm thấy khó chịu. Thế nhưng, khoảnh khắc người phụ nữ ấy chạm vào anh, cả cơ thể anh lập tức chấn động, như thể một dòng điện chạy thẳng qua đầu.
Có lẽ, do bản năng “nam nữ thụ thụ bất thân” ăn sâu vào tiềm thức, nên anh mới phản ứng mạnh như vậy.
Khi cô đã đi khuất, Giang Uẩn mới dần lấy lại bình tĩnh. Anh quay trở lại kiểm tra cây kim cảm nhận rõ ràng sự khác biệt, đầu óc anh sáng suốt hơn, tinh thần cũng ổn định hơn rất nhiều.
Mũi tiêm này khác hẳn so với những lần trước, không khiến anh trở nên kích động hay mất kiểm soát. Nếu thực sự đã thức tỉnh năng lực, liệu về sau anh có cần chịu đựng những mũi tiêm huyết thanh đáng sợ kia nữa không?
Anh nhớ rõ, một người tình nguyện lớn tuổi cùng tiến hành thử nghiệm đã trở thành quái vật sau khi tiêm huyết thanh. Đó không phải là liều thuốc cứu mạng, mà là chất độc chết người được khoác lên lớp áo mỹ miều mang tên “huyết thanh”.