Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 5.3: Nam chính tiến bộ hơi nhanh

Ngẩng đầu lên, Giang Sở Sở thấy vài đốm lửa cuối cùng đang tàn lụi dần. Mái bạt trên thùng xe đã cháy trụi, còn tên lính đứng ở đuôi xe giờ đây nằm sõng soài trên đất, miệng phun đầy máu, có lẽ vừa bị ảnh hưởng bởi chấn động lúc nãy.

Cô không kịp để ý cảm ơn bất kỳ ai, lập tức quay sang nhìn Giang Uẩn. Nhưng trước mắt cô, anh vẫn đứng đó, đôi mắt đã trở lại bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu của cơn cuồng loạn.

“Chuyện gì đang xảy ra đây?” Giang Sở Sở sửng sốt. Rõ ràng tình huống này hoàn toàn khác với những gì được viết trong sách.

Cô nhíu mày nhìn Giang Uẩn, chỉ thấy anh thản nhiên đứng đó, ngay trước mặt cô. Anh nhắm mắt lại, rồi bất chợt mở ra, đôi mắt đổi từ trắng sang đỏ rồi lại trắng một cách tự nhiên, như thể đang trêu đùa cô.

Cuối cùng, hệ thống xuất hiện, như đang cân nhắc điều gì đó rồi cất lời: “Hắn dường như đã vượt quá giới hạn được phép, nắm giữ năng lực ngoài quy định…”

Giang Sở Sở lập tức sốt sắng: “Vậy chẳng phải sẽ khiến cái chết của Giang Tuyết trở nên vô nghĩa hay sao?”

Ánh mắt cô thoáng liếc thấy người phụ nữ mập mà cô từng gặp trước đó, giờ đang đứng lấp ló ở góc khu chợ.

“Nếu hắn đạt được mục đích, đoạn này hoàn toàn có thể bỏ qua. Dù gì kết quả vẫn không thay đổi, hơn nữa cô ta chỉ là một nhân vật không quan trọng,” Hệ thống trả lời.

“Không được! Chính việc tìm lại thứ đã mất mới có thể khiến hắn thực sự xúc động. Nếu hắn tin rằng em gái mình vẫn bình an, làm sao có thể đồng ý giao dịch với tôi?” Giang Sở Sở gần như bật khóc.

Cô hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng khi biết người thân đã chết, nhưng lại phải chờ đợi kỳ tích xảy ra. Đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với việc nghe người khác nói bâng quơ rằng mọi chuyện đã ổn. Lỡ đâu, người ta còn nghĩ đó là lời đe dọa!

Những ý nghĩ rối loạn khiến mắt cô ngấn lệ. Đây chính là cơ hội chạy trốn mà cô đã vất vả nghĩ ra, vậy mà lại bị cản trở thế này!

Cách đó vài mét, Giang Uẩn vẫn nhìn cô chăm chú. Anh có thể thấy rõ đôi mắt màu hổ phách của cô, dường như đang phủ một lớp hơi nước mỏng.

"A, thấy tôi thành thạo nắm giữ năng lực, cô ta xúc động đến mức này sao?" Anh nghĩ thầm, hoàn toàn không hiểu được trong lòng người phụ nữ này đang cuộn trào cảm xúc gì.

Từ khi bị thả xuống xe, ánh mắt mãnh liệt của cô vẫn luôn dán chặt lên người anh, thậm chí ngay cả khi bị tên Dương Diệp Hoa đùa giỡn, cô cũng không mảy may để ý. Điều này khiến Giang Uẩn không khỏi suy nghĩ.

Trong lần vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện trong phòng thí nghiệm, anh nhận ra rằng tiến sĩ Giang mà mọi người luôn kính trọng thực chất chẳng có tí thực quyền nào trong tay. Mọi quyết định đều phải nghe theo người khác sắp xếp an bày.

Thì ra nữ ma đầu này cũng chỉ là một công cụ của căn cứ, được trọng dụng chỉ vì tài năng nghiên cứu của mình. Một khi mất đi giá trị đó, địa vị hiện tại của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Cái tên đội trưởng họ Dương kia, từ trong lời nói lẫn hành động, đều không hề coi cô ra gì. Hắn còn tiến sát đến gần cô, ngửi tóc cô như một kẻ bệnh hoạn, thậm chí không chút kiêng dè mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô.

Thật đáng kinh ngạc, nữ ma đầu này dường như chẳng hề có phản ứng trước những hành động đáng khinh ấy. Một người phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với kẻ như vậy.

Trong lòng Giang Uẩn, dù là người phụ nữ kia có ác độc đến đâu cũng không đáng bị đối xử như thế. Trừng phạt cô ắt phải có cách khác, chứ không phải là lợi dụng danh nghĩa chính nghĩa để sỉ nhục và đùa bỡn.

Chính suy nghĩ này khiến anh không kiềm được cơn giận, sức mạnh bỗng chốc bùng nổ, tập trung toàn bộ hỏa lực nhắm vào tên đội trưởng đáng ghét kia.

Khoảnh khắc giải phóng sức mạnh, anh bỗng nhận ra mình đã nắm được bí quyết để kích hoạt năng lực. Nhớ lại lần trước, Giang Sở Sở từng nói anh không thể nào kiểm soát được sức mạnh này. Giờ thì anh đã làm được. Anh muốn xem cô sẽ phản ứng thế nào.

Giang Uẩn nheo mắt, cảm thấy trong lòng có chút đắc ý: "Lần này, cô hài lòng rồi chứ?"

Đúng lúc đó, Giang Sở Sở chợt hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô nhanh chóng ra lệnh cho tên lính đang cố đứng dậy: “Đưa hắn về tầng hầm. Tôi cần tiến hành kiểm tra năng lực của hắn ngay lập tức.”

Cô lập tức che giấu đi vẻ kích động ban nãy, trở lại với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc.

Giang Uẩn bị kéo lên xe, trong lòng không khỏi thầm nghĩ điều gì đó. Bên dưới lớp mặt nạ, khóe môi anh khẽ nhếch lên: "Khiến cô sững sờ đúng là rất khó, nhưng cuối cùng tôi đã làm được."