Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 5.1: Nam chính tiến bộ hơi nhanh

Giang Sở Sở không hiểu tại sao Giang Uẩn lại thay đổi thái độ với cô như vậy. Dựa theo những gì được miêu tả trong sách, người đàn ông này vốn chỉ đáp lời trong những lúc cùng cực đau đớn, thường là vài ba câu lơ đễnh mỗi lần. Còn ngày thường, anh luôn trầm mặc, không chủ động mở lời hay làm gì cả.

Ví dụ như khi bị tiêm huyết thanh thì mới cắn cô, hoặc bị đánh đau đến mức không thể chịu nổi thì mới châm biếm đôi câu. Nhưng hôm nay, khi cô chỉ vừa bước chân vào phòng thí nghiệm, chưa làm gì cả, thì lời mỉa mai châm chọc đã ào ạt trút xuống.

Hay là... mọi chuyện phía sau chưa kịp diễn ra mà nam chính đã coi cô là kẻ thù không đội trời chung rồi? Nghĩ đến đây, Giang Sở Sở bất giác rùng mình.

Trong lòng cô thầm gào lên: "Đúng là đáng sợ!"

Cố giữ vẻ mặt lạnh tanh, cô đưa ánh mắt ra hiệu cho nhóm người áp giải Giang Uẩn đưa anh đến khu chợ tự do. Họ ngồi trên một chiếc xe jeep được ngụy trang, phần thùng xe che tạm bằng bạt bố, không có cửa sau để tiện quan sát tình hình bên ngoài.

Ngồi phía sau, Giang Sở Sở cầm chiếc mặt nạ thép trong tay, chăm chú nhìn Giang Uẩn bị hai lính canh giữ chặt. Cô ép mặt nạ vào khuôn mặt anh, qua những lỗ hốc mắt của mặt nạ, ánh mắt cô nhìn thấy làn da tái nhợt và mỏng manh của anh, cặp mắt đen láy giống như hắc diệu thạch, sáng quắc nhìn thẳng vào cô. Hàng mi dài khẽ động, chớp nhẹ từng cái.

Tim cô bỗng lỡ nhịp, vội đưa tay gắn chặt mặt nạ lên khuôn mặt anh rồi lạnh lùng nói: “A189, thử cảm nhận xem bị người đời khinh miệt là thế nào.”

Nói xong, cô hướng ánh mắt ra ngoài thùng xe, gật nhẹ đầu ra hiệu.

Hai lính canh liền đẩy Giang Uẩn xuống xe. Dù bị kéo mạnh, anh vẫn đứng thẳng, ánh mắt không rời khỏi cô. Bị ánh nhìn lạnh lùng của một người đàn ông đẹp trai như vậy đánh giá, Giang Sở Sở bất giác cảm thấy áy náy, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, tránh đi ánh mắt của anh, nhìn về đám đông ồn ào ở khu chợ.

Giang Uẩn bị cột dây thừng, lính canh kéo anh đi sau chiếc xe jeep đang khởi động. Một trong số họ nhảy lên thùng xe, la lớn với đám đông: “Đây là kẻ phản bội! Vì mạng sống, hắn đã đẩy bạn đồng hành vào giữa bầy xác sống! Loại người như hắn đáng bị phỉ nhổ!”

Chợ tự do trông thưa thớt, chỉ có vài sạp hàng với vài món đồ dùng thiết yếu. Những người qua lại mang ánh mắt tò mò pha lẫn khinh bỉ nhìn về phía Giang Uẩn. Đám đông, bao gồm cả những người đã vượt qua những hiểm nguy trên đường đến được căn cứ, nghe vậy thì ánh mắt đầy thù hận.