Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 2.6: Phải đánh anh

Anh nheo mắt, khó khăn mở ra một khe hở nhỏ. Trong mông lung, anh nhìn thấy một gương mặt phụ nữ với những đường nét mơ hồ. Chỉ bằng đường nét khuôn mặt hình trứng ngỗng dịu dàng đó, anh cũng biết rằng người kia nhất định là một mỹ nhân hiếm có.

Đối phương mặc chiếc áo blouse trắng thánh khiết, sau khi nhìn về phía anh, lập tức xoay người rời đi.

Cảm giác lạnh lẽo mềm mại trên người anh cũng tan biến theo.

Đừng đi… Trong lòng Giang Uẩn trỗi dậy một khát vọng không tên.

Anh thích loại cảm giác này, nó làm cơn đau của anh dịu đi đôi chút.

Ngay sau đó, Giang Uẩn bắt đầu cảm nhận được khứu giác của mình. Nơi này thật ẩm ướt, không khí nồng nặc một mùi hôi thối, anh đã quay lại tầng hầm ngầm.

Tầng hầm ngầm?

Ý thức dần trở nên rõ ràng hơn. Ký ức trong quá khứ ùa về như một thước phim chậm rãi.

Ngày đó, khi virus bùng phát, anh cùng các bạn học chạy trốn khỏi trường đại học, cố gắng trở về nhà. Nhưng trước mắt anh chỉ còn lại cha mình đã thi hóa và nửa thân xác còn lại của mẹ.

Giang Uẩn nén bi thương, kết liễu cha mình để kết thúc mọi thứ. Nhưng ngay lúc đó, từ trong phòng vang lên một âm thanh nhỏ.

Cô em gái còn nhỏ tuổi của anh bò ra khỏi tủ quần áo. Hai anh em ôm nhau khóc nức nở.

Sau đó thì sao?

Bọn họ may mắn đến được một căn cứ an toàn. Nhưng em gái anh lại ngã bệnh nặng, một chứng viêm thông thường giờ đây cũng đủ để đoạt lấy sinh mạng con người.

Để có được một hộp thuốc cứu sống em gái, Giang Uẩn đã báo danh tham gia thí nghiệm huyết thanh.

Chính tại nơi đó, lần đầu tiên anh gặp cô ấy.

Cô…

Giang Uẩn bỗng mở to mắt. Ánh đèn mờ nhạt trong tầng hầm đâm vào mắt khiến nước mắt anh trào ra.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy cô gái kia.

Ác ma.

Cô đứng đó, tựa như một con rắn mềm mại, duyên dáng nhưng lại đáng sợ. Trong tay cô là chiếc roi dài, cô thong thả gõ từng nhịp lên lòng bàn tay còn lại của mình.

Giang Uẩn cảm thấy l*иg ngực như co rút lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc roi kia.

Đó là nỗi sợ hãi in sâu trong tiềm thức của anh.

Chiếc roi này đánh vào người, không chỉ đau đến xé lòng mà còn như xuyên thấu cả lục phủ ngũ tạng. Nhưng trên bề mặt lại chỉ để lại một vệt đỏ nhạt, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, càng khiến người ta cảm thấy nhục nhã và bẽ bàng.

Nhịp gõ không nhanh không chậm, không hề vội vàng nhưng lại bức ép tinh thần đến cực hạn.

Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ kia khẽ mở ra, giọng nói lạnh như băng: “Tỉnh rồi sao? Biểu hiện của anh thật khiến người khác thất vọng.”

Người phụ nữ có vẻ ngoài tựa thiên sứ này lại sở hữu một trái tim ác quỷ.

Lúc mới gặp cô, Giang Uẩn đã từng bị bề ngoài xinh đẹp của cô lừa gạt. Anh từng lễ phép gọi cô là “tiến sĩ”, tin tưởng theo cô vào tầng hầm ngầm.

Cánh cửa đóng lại, từ đó nơi này đã trở thành địa ngục của anh.

“Tối qua không phải anh cuồng hóa rất dữ dội sao? Đối mặt với xác sống lại không kích phát được tiềm lực, anh đúng là đồ phế vật.”

Cô gái tỏ ra thất vọng với biểu hiện của anh. Trong mắt cô, Giang Uẩn chỉ dùng sức mạnh cơ bắp thông thường để tiêu diệt xác sống, không hề phát huy năng lực đặc biệt của mình.

Chiếc roi trong tay cô vung lên, giáng mạnh xuống bả vai anh.

“Á!”

Cơn đau rát lan khắp người. Giang Uẩn nghiến răng, cố gắng chống tay bò dậy. Anh vịn vào mép xe giải phẫu, miễn cưỡng đứng thẳng. Đôi mắt sâu thẳm và sắc bén của anh nhìn chằm chằm Giang Sở Sở, khinh thường nhếch môi:

“Sức lực như vậy mà cũng gọi là đánh roi sao? Có phải cô chưa ăn cơm không?”

Giang Sở Sở: “A ——!” (tiếng hét đầy phẫn nộ và bất lực).

[Nội tâm gào thét]: Anh có bản lĩnh thì đừng có chống trả như vậy đi! Tôi đang chơi vai phản diện đấy, làm ơn phối hợp chút đi mà!!!