Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 1.4: Xuyên thành ác nữ mỹ nhân hàng đầu

Mái tóc xoăn dày óng ả xõa tung, dày gấp đôi kiếp trước, từng sợi sáng bóng lấp lánh đến mức cô chưa từng thấy bao giờ. Theo từng cử động run rẩy của cô, mái tóc khẽ đung đưa rồi lại trở về dáng vẻ hoàn hảo ban đầu.

“Cái gì thế này, vẻ đẹp phi thực tế gì thế kia?”

Giang Sở Sở mở to mắt nhìn vào gương. Người trong gương cũng tròn mắt đầy kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở. Bộ áo blouse trắng của phòng thí nghiệm lại càng làm cô thêm giống một thiên sứ thuần khiết.

Kể cả khi hoang mang, cô cũng xinh đẹp đến mức không sao tả nổi.

Giang Sở Sở ngắm mình trong gương suốt năm phút, thử biến hóa đủ loại biểu cảm. Nhưng bất kể biểu cảm nào cũng khiến người ta hít thở không thông vì quá mức xinh đẹp.

Cuối cùng, Giang Sở Sở mếu máo, suýt chút nữa khóc thành tiếng.

“Một mỹ nhân như vậy… Sao tôi lại là vai ác chứ?”

Cặp lông mày lá liễu nhíu lại, đôi mắt ướt lệ tựa như một mỹ nhân bi thương. Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến người ta chỉ hận không thể hái cả vầng trăng trên trời xuống để dỗ dành cô.

Hệ thống lúc này mới lên tiếng: “Thế nào, thưởng thức đủ rồi sao? Ít nhất thân thể này cũng đủ khiến cô hài lòng chứ?”

Cô bé kia ngày ngày đều mong muốn bản thân trở thành một đại mỹ nhân mà, hệ thống không tin không dụ dỗ được Giang Sở Sở từ bỏ ý định ‘đăng xuất’.

Giang Sở Sở miễn cưỡng chấp nhận hiện thực, uể oải ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu đàm phán với hệ thống.

Nhưng hệ thống vẫn cố tình lấp lửng, không tiết lộ kỹ năng cô sẽ đạt được. Chỉ nhấn mạnh rằng cô cần hoàn thành các nhiệm vụ chính trong cốt truyện.

“Chúng ta có đầy đủ cốt truyện làm hướng dẫn. Làm tốt những nội dung chính, cô vẫn có thể sống sót bình an vô sự. Hơn nữa, cốt truyện cần thiết thì hoàn thành, còn lại vẫn có chút không gian để cô tự phát huy mà!”

Lời khuyên nhủ đến tận tình của hệ thống khiến Giang Sở Sở nghi ngờ liệu nếu cô tự đăng xuất trở về thế giới song song, hệ thống có bị trừ điểm thành tích hay không? Vì thế nên nó mới sống chết khuyên nhủ cô như vậy.

Cô cầm một quả quýt từ mâm trái cây trên bàn, vừa thưởng thức đôi chân dài thẳng tắp, vừa bóc quýt. Những múi quýt mọng nước nhanh chóng được đưa vào miệng.

“Vậy ngày mai tôi phải làm gì?”

Hệ thống đáp không chút do dự: “Cô đã hoàn thành gần hết những việc xấu cần làm rồi, phần còn lại cũng không khó. Ngày mai, cô chỉ cần ném nam chính vào bầy xác sống, rồi vì anh ta biểu hiện không tốt mà dùng roi đánh anh ta vài cái là được.”

Giang Sở Sở: “?!”

“Không khó cái đầu cậu ấy!”

Miếng quýt trong miệng bỗng chốc mất hết vị ngọt. Cô cố tình làm ngơ như thể không nghe thấy.

“Không làm thì thế giới sẽ sụp đổ. Nếu cô bỏ lỡ cơ hội này, sẽ bị ném trở về thế giới ban đầu và hoàn toàn biến mất. Một thân thể hoàn mỹ như vậy, cô thật sự không muốn trải nghiệm thêm chút nào sao?”

Tốc độ bóc quýt của Giang Sở Sở nhanh hơn hẳn.

Ngay lập tức, cô phát hiện ra một lỗ hổng: “Khoan đã, nếu đây là mạt thế, sao lại có trái cây tươi ngon thế này?”

Hệ thống nhún nhường giải thích: “Vì cô là tiến sĩ được cả căn cứ tôn kính và gửi gắm hy vọng. Mọi người đều mong cô sẽ chế tạo thành công huyết thanh chống virus, nên ít nhất đến khi ngày đó đến, cô vẫn sẽ sống rất thoải mái.”

Giang Sở Sở tạm thời hài lòng với lời giải thích này. Cô quyết định: “Vậy chờ tôi hoàn thành cốt truyện, trước khi ngày đó đến, tôi sẽ thu dọn hành lý bỏ trốn.”

Nói rồi, cô lại xách đĩa trái cây lên, liếc nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong gương.

“Trời đất thiên địa ơi, sao lại đẹp đến mức tự mình cũng phải kinh ngạc thế này!”

Cô lại ngắm nghía nhan sắc của mình thêm lần nữa. Thôi thì, thử sống một cách vui vẻ đi. Cùng lắm thì ngày mai cô sẽ… đánh nhẹ một chút vậy!