Lan man rồi.
Bùi Nghiên đưa tay xoa xoa thái dương, không nghĩ ra cách nào để nói chuyện ly hôn, ngược lại nhớ lại không ít chuyện cũ.
Lúc trước hai người đã ký hợp đồng, dù là hôn nhân hợp đồng cũng không thể đùa giỡn. Đầu tiên là về ngoại hình và tính cách, cả hai đều hài lòng về đối phương, tuy không nói đến tình cảm, nhưng ít nhất mối quan hệ hợp tác là vững chắc.
Tất nhiên, trong hợp đồng có đề cập đến, nếu yêu người khác hoặc có bất kỳ điều gì không hài lòng về mối quan hệ của hai người thì có thể trực tiếp đề xuất ly hôn.
Vấn đề chính là ở đây, Bùi Nghiên không có gì không hài lòng về cuộc sống hiện tại, càng không có yêu người khác.
Bùi Nghiên hơi lo lắng, cảm thấy như mình nói mà không giữ lời vậy, Ứng Tự có giận không?
Hôm nay anh tự lái xe đến trường, tài xế của Ứng Tự không đến đón.
Xe ô tô rẽ vào khu chung cư cao cấp, người ở chòi bảo vệ đã quen biết Bùi Nghiên từ lâu, cười hỏi thầy Bùi khỏe không.
Bùi Nghiên gật đầu đáp lại, vừa đi vừa đoán xem hôm nay Ứng Tự tan làm lúc mấy giờ.
Thời gian tan làm của Ứng Tự không cố định, nhưng nhìn chung đều muộn hơn anh, mấy hôm nay công ty anh ấy hình như khá bận, vậy chắc sẽ về muộn.
Rồi Bùi Nghiên mở cửa, nhìn thấy Ứng Tự đang ngồi trên ghế sofa gõ máy tính xách tay.
"Anh... hôm nay về sớm vậy?" Bùi Nghiên ngạc nhiên.
Ứng Tự không quay đầu lại: "Ừ, không bận, còn một ít công việc không quan trọng lắm nên mang về nhà làm."
Bùi Nghiên ừ một tiếng, quay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Kế hoạch ban đầu của anh là Ứng Tự sẽ về muộn hơn anh một chút, anh có thể ở nhà suy nghĩ xem nên nói như thế nào cho ổn, nhưng không ngờ Ứng Tự khó có được dịp về sớm một lần, lại đúng vào hôm nay. Hôm nay có phải là ngày không nên ly hôn không? Bùi Nghiên lấy điện thoại ra xem lịch âm.
Nên: [Cắt tóc] kiêng kỵ: [Kết hôn.]
Bùi Nghiên yên tâm: [Ngày tốt để ly hôn.]
Bùi Nghiên từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi thẳng xuống ghế sofa, thật ra anh hơi căng thẳng, chỉ là không thể hiện ra mặt mà thôi.
Thầy Bùi làm giáo viên được mấy năm, sở trường nhất chính là núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không đổi.
Ứng Tự chú ý đến anh, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiên đang ngồi trên ghế sofa: "Sao vậy?"
Bùi Nghiên hắng giọng: "Có chuyện muốn nói với anh."
Ứng Tự gật đầu, cúi đầu nhìn máy tính của mình: "Nói đi."