Hôn Một Cái Sẽ Ngoan Ngay Thôi!

Chương 2: Kế hoạch tiếp theo

"Cậu đúng là con thỏ ngốc!" Ôn Lê bất lực thở dài: "Dù bây giờ thuê chung là chuyện bình thường, nhưng nhìn cậu ai cũng thấy là kiểu nữ sinh ngây thơ, nhút nhát, dễ bị bắt nạt ấy."

"Có chuyện gì nhất định phải gọi cho tớ đấy, thế tiếp theo cậu định làm gì?"

Sơ Vũ cúi mắt, cảm giác như ngực bị một tảng đá chặn lại. Cô bỗng mạnh miệng đáp qua điện thoại: "Mình, Sơ Vũ, từ hôm nay sẽ làm hai việc: Thứ nhất, tìm một bạn trai đẹp hơn Giang Ký Bạch gấp trăm lần. Thứ hai, giảm cân, giảm hẳn 10 cân!"

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng cười sảng khoái không chút kiềm chế.

Lúc này Sơ Vũ chỉ biết bất lực.

Mãi đến khi Ôn Lê cười đủ, cô mới nói tiếp: "Thứ nhất, cậu đâu có béo, nếu gầy hơn nữa sẽ thành cọng lông vũ đấy."

"Thứ hai, cậu là một tác giả viết tiểu thuyết ru rú trong nhà. Ý cậu là cậu sẽ ngồi lì ở nhà cả ngày, rồi bỗng dưng một ngày đẹp trời có một anh chàng cao 1m88, có cơ bụng 8 múi, đẹp trai, nhà giàu, tính cách tốt, sạch sẽ, biết nấu ăn và giọng nói ấm áp sẽ xuất hiện để yêu cậu à?"

"Tớ nghĩ khả năng đó là 0,0000000...1%."

Nghe chuỗi số 0 dài dằng dặc kia, Sơ Vũ chỉ muốn ngã lăn ra thảm chết cho rồi. Khả năng này đúng là thấp như mong giảm cân thành công, mà tìm người còn đẹp hơn Giang Ký Bạch thì lại càng khó hơn.

Cửa phòng khách đột nhiên phát ra âm thanh mở khóa đúng mật mã. Cô lập tức cảnh giác, ôm chặt con búp bê bông rồi đứng dậy.

Người bước vào mặc chiếc áo khoác đen, cánh tay cầm theo chiếc mũ bảo hiểm cùng màu. Dây kéo áo không kéo kín, để lộ xương quai xanh trắng trẻo. Một sợi dây chuyền bạc lấp lánh vắt ngang.

Dù đang là cuối hè, nhưng khí chất quanh anh ta lại lạnh như tuyết mùa đông.

Sơ Vũ luôn để dành việc nhìn mặt người khác sau cùng, chỉ một cái liếc mắt cô đã đứng sững tại chỗ.

Chính xác hơn, đó là một nam sinh đại học. Đôi môi mỏng khẽ mím, xương mày cao, đôi mắt hẹp dài, tròng mắt đen sâu. Mái tóc đen rũ tự nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cô.

Trong tay anh, chiếc điện thoại đang bật loa ngoài: “Anh Thẩm, hôm nay chuyến đó được bao nhiêu?”

“Mười ba ngàn.”

Chàng trai đặt mũ bảo hiểm xuống tủ giày, ánh mắt lướt qua cô gái đang ôm chặt búp bê vải đứng trong phòng khách. Có vẻ như cô định dùng cái cục bông ấy để tự vệ.

Độ sát thương: 0. Độ hài hước: 100.

"Vất vả quá rồi, tối nay mệt không? Đơn này khó xử lý quá, chỉ có cậu mới làm được..." Giọng bên kia vẫn đang nói nhưng điện thoại đã bị chàng trai trước mặt cô tắt đi.