Dược Thiện Sư Là Bảo Vật Của Đế Quốc

Chương 28

Giản Tử Mạch có tiền liền trở nên khác hẳn. Đầu tiên là hào phóng biến Tả Khâu Yến thành cổ đông lớn của “Dược Thiện Phòng,” sau đó lại mạnh tay thuê phòng bên cạnh thêm một năm. Trước đây keo kiệt từng chút một, đến nỗi đồ làm bếp hay bộ đồ ăn cũng không dám đầu tư, giờ thì cậu đổi mới tất cả. Ngay cả nguồn cung ấp dược liệu, cậu cũng tìm nhà cung ứng tốt nhất.

Biển hiệu trước cửa cũng được thay mới, sử dụng chữ tiểu triện (chữ tiểu triện có nét tròn, mềm mại và cân đối. Các nét chữ thường uốn lượn như các đường cong) do chính tay Giản Tử Mạch viết, khắc trên gỗ trầm hương. Biển dài 1,6 mét, rộng 0,8 mét, ba chữ “Dược Thiện Phòng” cứng cáp mạnh mẽ làm cho cả nhà hàng lập tức nâng tầm đẳng cấp.

Tả Khâu Yến vô cùng hài lòng, tay chắp sau lưng, dẫn theo Tiểu Hắc đứng trước cửa tạo dng đoan trang. Điều này khiến người qua đường không khỏi chú ý, tò mò đứng lại nhìn.

Lúc này, họ bắt đầu thắc mắc:

Trên con phố này từ bao giờ xuất hiện một cửa hàng mang phong cách cổ xưa như vậy?

Biển hiệu này thật đẹp, nét chữ uyển chuyển nhưng đầy nội lực, rốt cuộc là chữ gì đây?

Dù không đọc được, mọi người vẫn cảm thấy chữ viết ấy vô cùng lợi hại.

Không chịu nổi tò mò, một người qua đường mở điện thoại ra định tra cứu thì bất ngờ:

“Rắc!”

Một người đàn ông mặc trường bào đỏ, đứng quay lưng về phía mọi người, xuất hiện trước cửa tiệm đầy phong vị cổ kính. Hắn ta đứng thẳng tắp, dáng cao như cây bút, tóc dài đen nhánh buông xuống như chảy mực, phảng phất như vừa bước ra từ bức tranh cổ.

Ngay cả con rắn lớn bên cạnh hắn cũng không hề làm người ta cảm thấy khác thường, ngược lại còn như một phần của khung cảnh kỳ ảo ấy.

“Tê!”

Con rắn đột nhiên quay đầu lại. Tất cả mọi người lập tức tỉnh táo, sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Giản Tử Mạch ở trong tiệm nhìn thấy tất cả, chỉ lắc đầu. Không biết đến ngày khai trương, Tiểu Hắc có chịu thu nhỏ lại hay không đây.

“Chương Tục, anh nói xem tại sao Yến Yến lại thích mấy thứ đồ cổ này như vậy?” Giản Tử Mạch ban đầu thấy hắn mặc trường bào thì không để ý lắm, nhưng từ khi bắt đầu trang trí cửa hàng, cậu đã nhận ra Tả Khâu Yến có niềm đam mê sâu sắc với những thứ này. Tuy nhiên, nếu nói hắn cuồng nhiệt, thì ngày thường cũng chẳng thấy hắn xem video hay đọc sách liên quan, lại càng không cố ý đi mua đồ cổ.

Tả Khâu Yến thích những thứ này, dường như là vì bị ai đó ảnh hưởng. Hoặc có lẽ hắn đang dùng chúng để chấp niệm, hoài niệm về điều gì đó.

“Tôi không biết.” Chương Tục lắc đầu. Biết cũng không thể nói.

Giản Tử Mạch chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi cầm điện thoại lên định chụp một tấm ảnh ngoài cửa. Đúng lúc ấy, Tả Khâu Yến ngẩng đầu nhìn qua. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảng không, khiến Giản Tử Mạch sững sờ. Nhưng ngay lập tức, Tả Khâu Yến đã dời mắt đi.

“Làm sao vậy?” Chương Tục đẩy đẩy Giản Tử Mạch, nhắc nhở: “Cậu đã xin nghỉ hai ngày rồi, không phải nói hôm nay sẽ quay lại phát sóng trực tiếp sao?”

“À, đúng vậy.” Giản Tử Mạch ấn ngực mình, cố đè nén cảm giác mơ hồ không rõ vừa dâng lên, rồi đứng dậy quay lại hiệu thuốc.

Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong từ lâu. Giản Tử Mạch chỉnh lại góc quay cho phù hợp, mở phòng phát sóng trực tiếp.

Ngay khi phòng phát sóng mở ra, hàng loạt bình luận đã ập tới:

《Vương Bất Kiến Vương》: Một quả bom nổ dưới nước. Hắn muốn nhắn với chủ phòng: [Cuối cùng cũng phát sóng rồi! Ba ngày trước, hôm kia, hôm qua, hôm nay, bốn ngày trời cuối cùng cũng được gặp Giản Giản!]

《Giản Giản Là Tiểu Thiên Sứ》: Hai quả bom nổ dưới nước. Hắn muốn nhắn với chủ phòng: [Tôi cuối cùng cũng vào được! Đợi suốt hai ngày rồi! Mau nói đi, Giản Giản, hai ngày qua cậu đi đâu vậy?]

《Ta Là Cha Tinh Tặc》: Một quả bom nổ dưới nước. Hắn muốn nhắn với chủ phòng: [A a a! Giản Giản, đừng nói với tôi là cậu đi thi bằng cấp dược sư nha?]

Giản Tử Mạch: “...”

《Tam Hoàng Tử Khi Nào Có Thể Lộ Mặt》: Ba quả bom nổ dưới nước. Hắn muốn nhắn với chủ phòng: [ 《Ta Là Cha Tinh Tặc》 đừng có nói bậy! Hiện tại bên ngoài đang tranh cái danh hiệu này đến long trời lở đất, Giản Giản với mấy trăm triệu fan còn không đủ cho người ta gặm nhấm. Phải lý trí!]

Phòng phát sóng trực tiếp trở nên náo nhiệt. Người xem sôi nổi thảo luận. Lộ mặt thì đúng rồi, nhưng chúng ta nên nói xem hôm nay ăn món gì mới phải.

Trong phòng phát sóng trực tiếp:

[Tôi không muốn biết Giản Giản hai ngày qua làm gì, cũng không cần nói cho tôi. Tôi chỉ muốn biết: bồ câu có ăn được không? Ngũ vị tử là gì vậy?]

[Ngũ vị tử hầm bồ câu à? Nghe tên có vẻ hắc ám ghê! Nhưng mà tôi thích, ha ha! Thích nhất mấy món dược thiện cổ quái hiếm lạ của Giản Giản.]

[Món này trị được bệnh gì vậy? Gần đây ăn theo mấy món hầm của Giản Giản, tôi cảm thấy tinh thần ổn định hơn rất nhiều.]

[Giống như bạn trên kia nói, tuy nguyên liệu hơi đắt, ví tiền có chút đau lòng, nhưng so với đi bệnh viện thì quá rẻ. Tôi yêu Giản Giản, tôi yêu dược thiện!]

[Cũng giống như bạn trên, gần đây tôi có hầm cho người nhà ăn, ban đầu bị trách là làm loạn nấu bậy, nhưng sau khi người nhà ăn xong thì ngày nào cũng giục tôi làm thêm vài nồi.]

[Ngũ vị tử là gì vậy? Có cảm giác dược liệu gì qua tay Giản Giản cũng đều có thể hầm.]

Giản Tử Mạch cười, nhưng không quên nhắc nhở: “Không phải tất cả dược liệu đều có thể hầm được đâu. Mọi người phải tin tưởng vào khoa học. Tin tưởng Viện Trung Y, và tin tưởng tôi, biết chưa?” Cậu vừa nói, vừa lấy ngón trỏ gõ nhẹ vào màn hình, khiến một loạt bình luận "hú hét" xuất hiện:

“Chạm vào tôi đi, tôi chính là người của cậu đây!”

Giản Tử Mạch: "..."

Quyết định làm lơ các bình luận, Giản Tử Mạch nghiêm túc giải thích: “Bồ câu có tác dụng ích khí bổ huyết, còn ngũ vị tử thì trị được thần kinh suy nhược, giúp điều tiết và ức chế tình trạng trung khu thần kinh bị kích động quá mức. Mọi người có thể học nấu món này, nó đúng là một món dược thiện tuyệt vời.”

Hôm nay cậu chọn nấu món này vì buổi sáng nhìn thấy sắc mặt Tả Khâu Yến trắng bệch hơn thường ngày. Nghĩ đến việc từng xem qua kết quả khám chữa trước đó, cậu nhớ rằng những người mắc chứng cuồng táo giai đoạn trung cuối, thường có triệu chứng đau đầu. Lần trước bắt mạch cho Tả Khâu Yến, tình trạng của hắn là nặng nhất mà Giản Tử Mạch từng gặp. Nhưng kỳ lạ là Tả Khâu Yến chưa bao giờ nói gì về cơn đau, dù hôm nay rõ ràng hắn đang chống chọi với nó.

“Biết rõ mình có thể trị chứng cuồng táo, tại sao anh ta không nói chứ?” Giản Tử Mạch nghĩ thầm, trong lòng có chút thất vọng. Phải chăng hắn không tin tưởng mình.Trong lúc Giản Tử Mạch đang trầm ngâm, bình luận lại xuất hiện.

[Giản Giản! Giản Giản! Cậu đang nghĩ gì vậy? Mắt nhìn xa xăm luôn rồi kìa!]

[Hì hì, có phải nấu bồ câu làm cậu nhớ tới chuyện gì không?]

Giản Tử Mạch bật cười, đùa: “Ừ, nhớ đến một mỹ nhân.” Sau đó quay lại với công việc: "Thêm lượng nước vừa phải vào nồi hầm, cho hoa tiêu và rượu vào, cùng với ngũ vị tử và bồ câu đã rửa sạch. Đun lửa lớn cho sôi, sau đó chuyển sang lửa nhỏ hầm trong 40 phút là được.”

Bình luận tiếp tục:

[Giản Giản nấu ăn vẫn sạch sẽ và gọn gàng như vậy. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã xong nồi rồi!]

[Đúng vậy, đúng vậy! Lần sau nếu hầm bồ câu, cậu đừng mua loại đã xử lý sẵn nữa. Chúng ta muốn xem bồ câu còn sống, cậu vừa rút lông vừa trò chuyện với chúng ta, được không?]

[Thôi bỏ đi, chúng ta chuyển sang nói về mỹ nhân đi!]

[Không! Tôi muốn nghe về 《Hoàng Đế Nội Kinh》 cơ, Giản Giản, nói về 《Hoàng Đế Nội Kinh》 đi mà!]

[Không, hôm nay chỉ có món canh thôi à? Chỉ một món canh thôi sao? Còn thịt đâu?]

Giản Tử Mạch cười đáp: "Thật ra hôm nay còn có một món ăn nữa, ban đầu tôi định làm ruột già xào cay. Nhưng tình trạng của Tả Khâu Yến hôm nay không ổn. Nếu món ruột già không có vị cay thì lại thiếu hương vị, mà nếu ăn cay thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của dược thiện, nên tôi đành từ bỏ. Thay vào đó, làm món cánh gà tỏi nướng vậy. Hôm nay chúng ta sẽ vừa ăn vừa nói về 《Tố Vấn》."

Phòng phát sóng trực tiếp:

[Cuối cùng cũng nói đến 《Tố Vấn》 rồi, tôi còn tưởng cậu quên luôn rồi cơ.]

[Cánh gà tỏi nướng! Chỉ nghe tên thôi đã thấy thèm, nước miếng chảy ra rồi!]

[Bắt đầu làm đi, làm thế nào đây?]

Người xem sốt ruột, mà Giản Tử Mạch cũng nhanh tay. Cậu rửa sạch cánh gà, cho vào bát cùng với tỏi băm nhuyễn, thêm gia vị như muối, tiêu, nước tương, và một chút dầu mè. Sau khi trộn đều rồi để cánh gà vào tủ lạnh ướp khoảng 15 phút. Sau đó, lấy ra, đặt lên giấy bạc, cho vào nồi chiên không dầu.

Trong lúc chờ nướng, Giản Tử Mạch rửa tay, rồi ngồi xuống bàn chuẩn bị, chỉnh lại tư thế để bắt đầu bài giảng.

Phòng phát sóng trực tiếp:

[Tới rồi, tới rồi! Đây là đoạn tôi thích nhất về 《Hoàng Đế Nội Kinh》.]

[Tôi đã chuẩn bị sẵn giấy bút, bắt đầu ghi chép nào!]

[Ôi, những người như tôi đây? Lại chuẩn bị ngủ gà ngủ gật rồi sao?]

[Thật ra nghe một chút cũng tốt. Biết đâu học được lại thi đậu dược sư. Nói mới nhớ, bên ngoài người ta vẫn còn tranh cãi về vị trí dược sư đấy!]

[Thật lòng mà nói, tôi thấy bọn họ chẳng ai sánh được với… các ngươi hiểu rồi đấy.]

[Hiểu, hiểu rồi! Trước đây tôi cứ nghĩ ăn ngon là dược thiện. Sau này mới biết, dược thiện không phải cứ ngon là được, mà phải được "lượng tử thú" công nhận!]

[Ngừng lại, đừng nhắc đến họ nữa. Nói lung tung làm phòng phát sóng của Giản Giản bị gỡ bây giờ.]

[Chết thật, nhanh câm miệng lại! Được rồi, họ sắp tới rồi!]

[Tình huống gì thế? Ai sắp tới?]

[Là fan của Vũ Văn Văn Tu và Vương Nhạc Thánh! Lam Tinh Đài Truyền Hình đang chuẩn bị tổ chức lần đầu tiên "Dược Thiện Thánh Thủ" lôi đài tái (giải đấu tranh tài). Tổng cộng có 20 nhóm tham gia, danh sách vừa công bố. Ngoài hai người họ, Giản Giản của chúng ta cũng có tên trong đó!]

[A a a, sao các bạn bình tĩnh thế! Họ sắp tới thì làm sao bây giờ? Chúng ta 400 triệu fan liệu có mắng thắng họ không?]

[Ôi trời, Giản Giản! Ngươi thật là tiền đồ sáng lạn, vậy mà tham gia sân đấu "Dược Thiện Thánh Thủ" a.]

[Phiền chết đi được, các ngươi có thể nói vào trọng điểm không? Tham gia thì sao nào? Với tay nghề và kiến thức về trung dược của Giản Giản, đánh bại họ chỉ trong tích tắc thôi!]

[Trọng điểm không phải ở đó! Trọng điểm là lần này tất cả các chủ phòng tham gia đều có tổng lượng fan vượt 1 tỷ, số năm làm nghề ít nhất cũng 3 năm trở lên. Trong khi Giản Giản mới làm chủ phòng chưa đầy 3 tháng, fan còn chưa tới 500 triệu. Họ nói Giản Giản dựa vào quan hệ để được tham gia!]

Người xem trong phòng phát sóng vừa nghe liền nổi giận: [Nói kiểu gì vậy? Chúng ta 400 triệu fan chẳng lẽ không tính là fan à?]

[Phía trước nói sai rồi! Trọng điểm là poster vừa công bố! Trong đó, hình của Giản Giản... lại bị đặt bên trái một dãy núi nhỏ.]

Phòng phát sóng trực tiếp người xem: "……"

Giản Tử Mạch: "……"

[Nào, xem thử là đơn vị nào có liên quan, dám để Vũ Văn Văn Tu và Vương Nhạc Thánh chịu lép vế.]

[Cái gì thế này? Dựa vào đâu mà để kẻ như vậy đứng ngang hàng với Tu Tu nhà chúng ta? Brown đúng là mù! Địa vị của nhà chúng ta bị hạ thấp rõ ràng.]

[Đúng vậy! Còn để đứng bên trái nữa, mà tả là lớn, hữu là nhỏ. Trong giới Dược Thiện, cậu ta có tư cách gì mà đứng ở đó?]

[A a a, Nhạc fans, phá phòng phát sóng trực tiếp này đi! Một tên chủ phòng nhỏ bé mà cũng dám vượt qua Nhạc Nhạc, thật sự coi thường chúng ta sao?]

[Nếu biết điều thì tự rút khỏi đi! Nhạc fans chúng ta vốn dĩ giúp mọi người làm điều tốt, nhưng nếu không biết điều thì đừng trách không khách khí.]

Bỗng nhiên, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Tử Mạch xuất hiện một đám người nổi giận đùng đùng, điên cuồng buông lời mạt sát. Bản thân Giản Tử Mạch và cả phòng phát sóng cũng chưa kịp phản ứng, nhưng người xem trung thành đã nhanh chóng đứng lên đáp trả:

[Các ngươi đừng quá đáng, cách sắp xếp là do Brown, có vấn đề thì tìm Brown mà nói chuyện! Còn nếu lấy số lượng fans để xếp hạng, Tả Khâu Lăng cũng chỉ có 3 tỷ fan, anh ta được đứng C vị, sao các ngươi không mắng hắn? Chẳng qua là hoàng tộc thôi đúng không! Chuyên đi bắt nạt tân binh, không thấy xấu hổ à?]

[Đúng thế! Đây là việc của tổ chương trình, liên quan gì đến Giản Giản của chúng tôi? Đừng tưởng chúng tôi không có ai mà tùy tiện bắt nạt.]

[Thật quá đáng! Đây là lần đầu tôi thấy có fans đi phá phòng phát sóng trực tiếp của người khác. Tuy tôi chỉ tình cờ vào đây, nhưng từ giờ ta chính là fan của Giản Tử Mạch. Muốn mắng? Tôi tiếp chiêu!]

[Bọn họ đâu phải lần đầu, làm thế còn thiếu sao? Bao nhiêu tân binh đã bị họ ép rời khỏi vòng đấu này rồi.]

[Các fans bên kia tỉnh táo lại đi! Một tân binh không dựa vào quan hệ thì làm sao có thể đứng cạnh C vị trong 20 người? Người như vậy đáng bị loại khỏi giới này.]

[Nếu nói như thế, người nên bị loại đầu tiên chính là Tả Khâu Lăng chứ nhỉ? Đến đây gào thét làm gì?]

Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp trở nên hỗn loạn, nhưng do đây là sân nhà của Giản Tử Mạch, dù đối phương đông đảo cũng không thể hoàn toàn áp đảo. Tuy vậy, cảnh tượng vẫn khiến Giản Tử Mạch cảm thấy không vui.

"Phanh!"

Một tiếng động lớn vang lên.

Người xem trong phòng phát sóng giật mình, nhất thời im bặt. Cảnh tượng hiện ra là Giản Tử Mạch, trường thân mà đứng, tay cầm dao phay. Khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh, lẳng lặng nhìn về phía màn hình phát sóng.

Tất cả đều câm như hến.

Một lát sau, khóe môi của cậu cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không mang theo chút ấm áp nào. Giọng nói trầm thấp cất lên:

"Trên sân thi đấu thì nghiêm túc là thế, còn đến phòng phát sóng thì lại gây chuyện..."

Mọi người nín thở. Tắt làn đạn đi.

Người xem nhà: "……"

Người gây sự: "……"