(ĐN Hoa Thiên Cốt) Ở Một Góc Nhân Gian

Chương 6: Sơ kiến Tôn Thượng

Hồ Thanh Khâu sau khi nghe Lạc Thập Nhất giới thiệu xong, liền bước tới trước mặt các tân đệ tử của lớp Giáp, giọng nữ trung không bi không hỉ vang lên:

"Các ngươi, đi theo ta."

Nhóm đệ tử lập tức đi theo Hồ Thanh Khâu, bước vào một hành lang dài rộng dẫn ra khỏi đại điện được lát đá trắng tinh khiết. Hành lang dẫn dắt họ lên cao dần, mở ra một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ và huyền ảo. Từ trên hành lang, họ có thể nhìn xuống toàn cảnh tiên đảo Trường Lưu Sơn.

Phía dưới, làm nền là những ngọn núi non như những đợt sóng nhấp nhô, vươn lên giữa biển mây bồng bềnh. Xen kẽ giữa những ngọn núi là các tòa tiên điện nguy nga, ẩn hiện trong làn sương mờ. Những mái ngói xanh ngọc, những cột trụ bằng đá trắng khắc hoa văn tinh xảo phản chiếu ánh sáng mặt trời, khiến các tòa điện trở nên lung linh, huyền ảo, hài hòa với thiên nhiên như thể chúng đã tồn tại ở đó từ thuở khai thiên lập địa.

Phía xa xa, một màu xanh thẳm của biển cả trải dài tới tận chân trời, bầu trời và mặt biển như hòa quyện vào nhau. Ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước, tạo nên những đợt sóng lấp lánh như những viên ngọc quý rải rác khắp mặt biển. Những chú chim biển trắng muốt lượn lờ trên bầu trời, tiếng hót của chúng hòa quyện với tiếng sóng biển, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên đầy mê hoặc.

Hồ Thanh Khâu đi trước đám tân đệ tử, vừa đi vừa cất tiếng nói:

"Các ngươi vừa tới, còn rất nhiều điều chưa biết, nhưng có thể từ từ học hỏi. Tuy nhiên, nhất định phải nhớ kỹ: tôn ti cấp bậc ở Trường Lưu Sơn vô cùng nghiêm khắc. Có rất nhiều quy định mà các ngươi phải tuân thủ. Hiện tại, các ngươi là những người nhập môn muộn nhất, vì vậy tất cả những ai đã nhập môn trước đều phải gọi là sư huynh, sư tỷ. Trước mặt Tam Tôn và Cửu Trưởng Lão, nhất định phải chú ý lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ. Trong sư môn, chưởng môn là Tôn Thượng, sư phụ của ta là Thế Tôn, còn Tiểu sư thúc là Nho Tôn. Khi gặp bất kỳ ai trong số họ, các ngươi phải quỳ xuống thi lễ, không được tỏ ra thiếu tôn kính."

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt quét qua từng đệ tử để chắc chắn rằng họ đều chú ý lắng nghe.

"Các ngươi không được tùy tiện xuống núi hay xuống biển, cũng không được lên Tam Điện. Rừng cấm phía sau núi lại càng không được vào. Mỗi đêm, các ngươi phải nghỉ ngơi vào giờ Hợi và thức dậy vào giờ Mão để bắt đầu tu luyện. Nơi ở của môn nhân trong núi được chia thành mười hai Thiên điện, gồm: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Từ hôm nay cho đến khi các ngươi hoàn thành đại hội tiên kiếm và bái sư, ta sẽ là chủ nhiệm lớp Giáp. Nếu có điều gì không rõ, các ngươi có thể hỏi ta."

Mọi người đồng thanh đáp: "Vâng, thưa chủ nhiệm!".

Họ tiếp tục đi theo Hồ Thanh Khâu, đến một tòa điện hùng vĩ nhưng không quá xa hoa như đại điện trước đó. Trường Lưu Sơn trôi nổi trên biển, thừa thãi ngọc thạch, đến nỗi cả sàn nhà, thềm đá ở quảng trường đều được chế tác từ các loại bạch ngọc quý hiếm. Trên cửa điện có một tấm bảng lớn ghi ba chữ "Thư Hương Các".

Hồ Thanh Khâu nhìn lên tòa điện và tiếp tục giảng giải:

"Trường Lưu Sơn có một Chính Điện, ba Thánh Điện, chín các và mười hai Thiên Điện. Chính Điện chủ yếu được dùng để tổ chức các lễ hiến tế hoặc xử lý những chuyện lớn trong môn phái. Ba Thánh Điện phía trên kia do Tôn Thượng, Thế Tôn và Nho Tôn chưởng quản. Chín các được quản lý bởi các vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Trường Lưu Sơn, bao gồm Giới Luật Các, Tàng Thư Các, Phong Ma Các, Y Dược Các, Lễ Nhạc Các, Thư Hương Các..."

Nàng chỉ tay về phía Thư Hương Các mà bọn họ đang đứng trước, nói tiếp:

"Hiện tại, chúng ta đang đứng trước Thư Hương Các. Đây là vừa là nơi học tập của tân đệ tử, vừa là nơi quản lý sổ sách, cơ sở dữ liệu của cả Trường Lưu Sơn. Việc đầu tiên của các ngươi là đăng tịch và lấy số tiên. Đây sẽ là thông tin quan trọng cho quá trình tu luyện của các ngươi sau này."

Hồ Thanh Khâu dẫn các tân đệ tử vào bên trong Thư Hương Các, từ những ngọn đèn l*иg treo cao tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, có mùi mực mài và mùi giấy thoang thoảng trong không khí. Trước mặt họ là một chiếc bàn dài, trên đó đã chuẩn bị sẵn các cuốn sổ cái lớn.

"Các ngươi tiến lên đăng tịch," Hồ Thanh Khâu cất tiếng nói. "Việc này để ghi lại tên tuổi, quê quán, và lưu vào sổ cái của môn phái. Đây là bước đầu tiên để các ngươi chính thức trở thành đệ tử của Trường Lưu Sơn."

Sau khi hoàn tất việc đăng ký, Hồ Thanh Khâu tiếp tục phát cho mỗi người một khối gỗ trừ tà có hình dáng kỳ lạ, được khắc bằng chữ cổ.

"Số tiên của các ngươi được khắc ở đây," nàng giải thích. "Đây là căn cứ xác minh thân phận, mỗi đệ tử phải luôn mang theo bên mình. Khối gỗ này không chỉ là vật trừ tà, mà còn là số hiệu nhận biết của môn phái."

Các đệ tử cẩn thận nhận lấy khối gỗ và treo nó bên hông, về cơ bản đây là chứng minh thân phận đệ tử Trường Lưu a.

Hồ Thanh Khâu tiếp tục phát cho mỗi người một viên đá nhỏ, màu sắc trắng đυ.c và có vẻ ngoài bình thường. Sau đó, nàng ra lệnh:

"Các ngươi hãy nhỏ một giọt máu lên viên đá này."

Mỗi người lần lượt dùng kim châm nhỏ một giọt máu lên viên đá. Khi giọt máu vừa chạm vào bề mặt, viên đá lập tức lóe sáng, tỏa ra ánh hào quang nhạt. Ánh sáng ấy kéo dài trong giây lát rồi dịu xuống, nhưng viên đá đã khác, không còn là một viên đá trắng đυ.c bình thường nữa.

"Đây là Nghiệm Sinh Thạch," Hồ Thanh Khâu giải thích rồi thu lại. "Nó được dùng để xác định sinh mạng của các ngươi. Sau này các ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ nếu chẳng may bỏ mạng, viên đá này sẽ mất đi ánh sáng, việc này giúp môn phái biết và xử lý tình hình. Đây là biện pháp để bảo vệ và quản lý các ngươi." Đám tân đệ tử các nàng tròn mắt gật đầu, hy vọng không có ngày cần dùng đến.

Hồ Thanh Khâu sau khi hoàn tất các thủ tục cần thiết, quay sang đám tân đệ tử, giọng nói vang lên đều đặn:

"Như vậy là xong phần thủ tục. Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đến Hợi Điện để nhận đồ dùng hàng ngày và đồng phục."

Đám đệ tử tuân lệnh lập tức đi theo Hồ Thanh Khâu, răm rắp như một bầy gà con bám theo mẹ. Trên đường đi, hai con mắt không ngừng láo liên. Hồ Thanh Khâu dẫn đám tân đệ tử đến Hợi Điện, một tòa nhà khang trang và rộng rãi nằm ở phía tây của Trường Lưu Sơn. Bên trong, các đệ tử xếp thành hàng để nhận đồ dùng cá nhân cần thiết. Mỗi người được phát một túi nhỏ, bên trong chứa đầy đủ các vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, như khăn mặt, bàn chải, gương lược, và một số loại thuốc cơ bản. Ngoài ra, mỗi người còn được nhận năm bộ đồng phục.

Đồng phục gồm bốn bộ áo dài màu trắng, với đai lưng màu hồng nhạt nhẹ nhàng, thanh nhã, dành cho những ngày sinh hoạt thường ngày. Bộ thứ năm là một chiếc áo choàng lớn màu xanh biếc, mang theo huy hiệu của Trường Lưu Sơn, chỉ được mặc trong những dịp lễ quan trọng hoặc khi thực hiện nhiệm vụ chính thức.

Sau khi tất cả đã nhận đủ đồ dùng, Hồ Thanh Khâu tiếp tục dẫn họ đến ký túc xá cho các tân đệ tử. Hội Sinh Quán là một tòa tháp cao chín tầng thuộc quản lý của Hợi Điện, bề thế nhưng không kém phần tao nhã. Lớp Giáp của bọn họ được phân vào tầng 8, một vị trí cao gần như chạm tới đỉnh, nơi có thể nhìn bao quát toàn cảnh Trường Lưu Sơn.

Khi lên đến tầng 8, Hồ Thanh Khâu nói:

"Trên cửa phòng đã có ghi tên từng người. Các ngươi hãy tìm phòng của mình. Mỗi tầng đều có phòng bếp, nơi các ngươi có thể tự nấu ăn. Đồ ăn có sẵn tại Hợi Điện, các ngươi chỉ cần đến đó lấy nguyên liệu và tự chuẩn bị bữa ăn. Hôm nay các ngươi sẽ có thời gian để sắp xếp, làm quen với môi trường mới. Từ sáng mai, chương trình học dành cho tân đệ tử sẽ chính thức bắt đầu."

Nàng nhìn lướt qua các đệ tử một lần nữa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng không thiếu sự quan tâm.

"Nhớ rõ lời ta nói, và hãy chăm chỉ tu luyện. Đây là cơ hội để các ngươi chứng minh bản thân mình."

Nói xong, Hồ Thanh Khâu rời đi, để lại đám tân đệ tử đứng trước cửa phòng của mình. Họ bắt đầu tìm tên mình trên các cửa phòng, lòng đầy phấn khởi. Cả tầng 8 dường như trở nên náo nhiệt hơn hẳn khi mỗi người nhanh chóng tiến vào phòng, mở túi đồ và bắt đầu sắp xếp, khám phá không gian sống mới của mình.

Vân Đoan reo lên khi nhìn thấy tên mình và Nghê Mạn Thiên trên cùng một cánh cửa. "Mạn Thiên, chúng ta cùng phòng với nhau này!". Nghê Mạn Thiên cũng mừng rỡ, may mà ở cùng Vân Đoan, nếu ở cùng mấy cô gái khó ưa kia nàng có chút không biết phải làm sao.

Tiết trời tháng Bảy ở Trường Lưu Sơn khá mát mẻ, không khí thoang thoảng hương hoa từ những khu vườn xung quanh. Nghê Mạn Thiên mở tung cửa sổ để làn gió trong lành thổi vào, mang theo hơi thở của núi rừng và biển cả, khiến căn phòng trở nên thoáng đãng hơn.

Hai người bắt đầu lục tục sắp xếp đồ đạc. Nghê Mạn Thiên lấy ra chiếc túi không đáy mà cha nàng đã tặng, một món bảo vật vô cùng tiện lợi. Trong chiếc túi này, nàng đã mang theo rất nhiều đồ đạc từ nhà. Thật ra, những vật dụng được phát ở Hội Sinh Quán có chút không cần thiết đối với nàng. Nghê Mạn Thiên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước, từ sách vở, giấy bút cho đến quần áo, trang sức. Nàng cẩn thận lấy ra từng món, sắp xếp chúng vào những ngăn tủ gỗ bóng loáng trong phòng. Từng cuốn sách được nàng đặt ngay ngắn trên kệ, từng bộ trang phục được treo gọn gàng trong tủ quần áo. Xác định từ nay đã là chim rời tổ nên đồ đạc mà nàng muốn đều mang đi hết, nhìn đồ đạc quen thuộc trong căn phòng mới cũng khiến người ta dễ làm quen hơn rất nhiều.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Vân Đoan quay sang Nghê Mạn Thiên với ánh mắt háo hức, "Mạn Thiên, chúng ta đi đón Chi Chi về nhé? Ta đã gửi nó ở chỗ đệ tử gác cửa lúc mới đến đây. Bây giờ thủ tục đã xong, cũng nên đi đón nó về thôi." Nghê Mạn Thiên mỉm cười đồng ý.

Sở dĩ Chi Chi có tên như vậy là vì nó luôn kêu "chi chi chi" mỗi khi vui vẻ hay phấn khích. Chi Chi không phải là một con vật bình thường, mà là một cây củ cải đã thành tinh, nhỏ nhắn và đáng yêu với hai cái tay và hai cái chân nhỏ xíu trông như bốn chiếc lá non. Thân hình tròn trịa, lấp lánh màu xanh mướt, cùng với đôi mắt long lanh.

Khi Nghê Mạn Thiên và Vân Đoan đón được Chi Chi, chú củ cải nhỏ liền nhảy lên, phát ra tiếng kêu vui sướиɠ, "chi chi chi," khiến cả hai nàng bật cười vui vẻ. Họ quyết định dành cả buổi chiều hôm đó để đi dạo quanh Trường Lưu Sơn, cùng Chi Chi khám phá những nơi mới mẻ trong tiên đảo rộng lớn này.

Họ ghé thăm nhiều tòa thiên điện nguy nga, lộng lẫy, từ những điện thờ chính đến các điện phụ. Dù có rất nhiều tòa điện được xây dựng công phu, họ vẫn nhận ra rằng Trường Lưu Sơn không mất đi sự hoang sơ, tự nhiên vốn có. Những cánh rừng rậm rạp, xanh mướt vẫn bao quanh một số khu vực, như cánh rừng sau Hội Sinh Quán nơi họ ở. Còn có một cánh rừng khác nằm phía sau Đại Điện. Đó chính là rừng cấm, một nơi mà thường ngày các đệ tử không được phép bước vào. Nhìn cánh rừng cấm đầy huyền bí, Vân Đoan và Nghê Mạn Thiên chỉ dám đứng xa mà nhìn, cảm nhận sự tĩnh lặng và u ám phát ra từ đó.

Bất chợt, Vân Đoan chợt quay sang hỏi Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên, ngươi thấy Tam Tôn hôm nay thế nào?"

Nghê Mạn Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp, "Thế Tôn có vẻ uy nghiêm và nghiêm khắc. Nho Tôn lại có vẻ ung dung, nhàn nhã, khiến người ta dễ gần. Còn Tôn Thượng... ta không dám nhìn thẳng vào người."

Vân Đoan nghiêng đầu tò mò, "Ngươi sợ Tôn Thượng sao?"

Nghê Mạn Thiên thở dài, không khỏi hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt không tốt đẹp lắm của nàng và Tôn Thượng ở tiên hội 2 năm trước.

Mười năm một lần, các tiên phái thay nhau tổ chức Tiên Hội, một sự kiện trọng đại nơi các môn phái tu tiên giao lưu, kết nối. Khác với Quần Tiên Yến do Thiên Đế tổ chức hàng năm, Tiên Hội mang một nét riêng, đậm chất phái tu tiên. Năm đó nàng mười hai tuổi, Bồng Lai là chủ nhà tổ chức. Khi ấy, Nghê Mạn Thiên với tư cách là con gái chưởng môn đã tết hai bím tóc vòng tròn trên đầu, mặc chiếc váy màu đỏ rực, chạy khắp nơi vui chơi và tiếp khách cùng cha mẹ.

Tiên Hội là dịp để mọi người thưởng hoa, làm thơ, thi triển tài năng, và các phái cử người đại diện tham gia những trò chơi đầy thú vị và nhộn nhịp. Không khí rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng, hòa cùng tiếng đàn sáo trong trẻo. Những ánh đèn l*иg lung linh treo khắp nơi, ánh sáng dịu nhẹ phủ lên khung cảnh huyền ảo của Bồng Lai, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Lần đầu tiên gặp Tôn Thượng Bạch Tử Họa, nàng núp sau lưng cha mình để đón tiếp đoàn người từ Trường Lưu Sơn đến tham gia tiên hội. Năm ấy, Bạch Tử Họa dẫn đoàn gồm hơn chục đệ tử, tất cả đều thanh tú, tài năng xuất chúng, nhưng không ai có thể sánh được với vẻ uy nghi, thanh cao của người.

Dung mạo kinh động thiên nhân, đôi mắt không giấu được vẻ thanh cao ngạo mạn, đôi môi mỏng không tươi tắn như người thường, giữa mi tâm là ấn ký chưởng môn đỏ sẫm, ánh mắt thản nhiên mà lãnh đạm, lưu động như nước như trăng. Thanh nhã như vậy, lạnh lùng như vậy, ánh mắt tựa băng, sâu bên trong cũng toát ra vẻ đạm mạc, ngăn cách người với thế giới bên ngoài, thần thánh đến mức khiến người ta không dám si tâm vọng tưởng, không dám tới gần dù chỉ một chút.

Lúc đó, Nghê Mạn Thiên còn nhỏ nên tính tình bạo dạn, lại không biết sợ là gì. Nàng luôn xông xáo nhận nhiệm vụ. Một trong những nhiệm vụ nàng được giao hôm ấy là đưa thẻ thông hành cho đại diện Trường Lưu Sơn tham gia một môn thi quan trọng tại tiên hội – ngự kiếm bắn cung. Đây là môn thi mà các phái cử đệ tử xuất sắc nhất của mình tham gia, và Trường Lưu Sơn, với uy tín cao nhất trong giới tu tiên, đương nhiên là tâm điểm của sự chú ý.

Nàng được giao nhiệm vụ đưa thẻ thông hành đến cho đoàn Trường Lưu Sơn, và người sẽ trực tiếp nhận thẻ là Bạch Tử Họa, trưởng đoàn. Thế nhưng, khi chuẩn bị đến giờ hẹn, nàng vô tình bị thu hút bởi sạp hàng của các đệ tử Trường Ốc Sơn, bán đủ loại đồ chơi và bảo vật lạ mắt. Mải mê xem xét, nàng quên béng thời gian hẹn.

Khi chợt giật mình nhận ra thì đã quá giờ hẹn. Nàng như muốn mọc cánh bay lên ngay lập tức. Nghĩ đến việc để khách phải đợi, trong khi cha nàng là người mời, như thế là cực kì cực kì thất lễ. Thẻ thông hành là thứ cần thiết để đệ tử Trường Lưu Sơn được phép vào thi đấu, mà nàng lại để mọi người phải chờ đợi chỉ vì sự sơ suất của mình.

Nàng chạy như bay đến địa điểm hẹn, tim đập thình thịch trong l*иg ngực. Khi đến nơi, các đệ tử Trường Lưu Sơn đang cuống cuồng, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng. Bạch Tử Họa, vẫn đứng đó, nhưng đôi mày thanh tú của ngài đã nhíu chặt lại, ánh mắt băng giá như đang đè nặng lên nàng dù ngài chưa nói một lời.

Nghê Mạn Thiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, thiếu điều muốn đâm đầu vào cái gốc cây gần đấy cho xong. Đôi mắt lạnh lùng của Bạch Tử Họa khiến nàng cảm thấy như mình đang bị đóng băng, trái tim như bị bóp nghẹt bởi sự căng thẳng và tội lỗi. Từ khoảnh khắc đó, mỗi khi nghĩ đến Bạch Tử Họa, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, như thể hình ảnh uy nghiêm của ngài đã trở thành cơn ác mộng trong lòng nàng. Mỗi lần nhắc đến cái chữ "Tôn thượng" hay "Bạch Tử Hoạ" là nàng lại nhớ về sự sợ hãi và xấu hổ của ngày hôm đó.

Nghê Mạn Thiên lắc đầu, như muốn xua tan những ký ức xấu hổ đã bám lấy nàng suốt những năm qua. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng quay sang Vân Đoan rồi hỏi:

"Vậy còn ngươi thì sao, Vân Đoan? Ngươi thấy Tam Tôn thế nào?"

Vân Đoan hơi cúi đầu, trầm ngâm một lúc trước khi trả lời. "Tam Tôn... Mỗi người đều có phong thái riêng, khó mà nói rõ cảm nhận của ta chỉ trong vài lời."

Nàng dừng lại, đầu lướt qua gương mặt của từng vị Tam Tôn mà nàng đã gặp sáng nay. "Bạch Tử Họa, Tôn Thượng của Trường Lưu, quả thật là người đứng trên tất cả, thanh nhã và lạnh lùng, như một vị thần không thuộc về nhân gian. Ngài khiến ta vừa kính trọng, vừa cảm thấy cách xa vô cùng."

Vân Đoan khẽ cười, đôi mắt dịu dàng khi nhớ lại hình ảnh của Sênh Tiêu Mặc. "Nho Tôn, Sênh Tiêu Mặc, lại khiến ta có cảm giác như một cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến người ta muốn gần gũi. Ngài không quá nghiêm nghị, nhưng lại toát ra một sức hút kỳ lạ, giống như có thể khiến mọi phiền muộn tan biến ngay khi đến gần."

Nàng im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói về Ma Nghiêm. "Còn Thế Tôn Ma Nghiêm, ngài ấy quả thật nghiêm khắc và cứng rắn như ta từng nghe. Chỉ cần một ánh mắt là đủ để người khác cúi đầu, không dám làm trái lời."

Nghê Mạn Thiên ngẩng đầu nhìn tam điện lơ lửng trên cao, ôi những con người nắm quyền sinh sát!

Lời tác giả: Trong thế giới này, điều đã thay đổi số phận Nghê Mạn Thiên là nàng đã gặp được Bạch Tử Hoạ trước Lạc Thập Nhất, cộng thêm những gì đã xảy ra nên ấn tượng rất sâu đậm, không còn thích thiếu niên Lạc Thập Nhất từ cái nhìn đầu tiên nữa, do đó tất cả mọi thứ cũng thay đổi từ từ.

Thêm một điều nữa, Vân Đoan trong nguyên tác là nam, nhân vật này không có đất diễn nên mình đã đổi thành nữ và xây dựng bối cảnh khác cho nhân vật này.

Mạch truyện khá chậm và chill, mình muốn những chương đầu Nghê Mạn Thiên được tận hưởng những ngày tháng đơn thuần như vậy trước khi bước vào những đau thương chia ly của việc trưởng thành.