Mị Thiếp Thượng Vị

Chương 8


Nàng ta chăm chú nhìn A Vũ, tưởng tượng ra cảnh thái tử lần đầu tiên gặp nàng sẽ kinh diễm nhường nào, tưởng tượng thái tử sẽ nâng niu nàng, đưa nàng vào Hoàn Thúy Uyển, giữ kín như báu vật riêng, không muốn bất cứ ai nhìn thấy.

Nàng ta thậm chí còn không nhịn được mà nghĩ tới cảnh đêm về, thái tử sẽ sủng ái nàng ra sao.

Càng nghĩ, trong lòng nàng ta càng đau nhói, đau đến mức trái tim như run rẩy.

Nàng ta nhìn chằm chằm A Vũ hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Vào trong nói chuyện đi.”

Nói xong, nàng ta liền quay người đi vào trong phòng.

Nghe thấy vậy, A Vũ dù nhận ra trong giọng nói có phần không thiện cảm, nhưng đối với nàng, điều này vẫn như tiếng trời ban.

Ít nhất, nàng không cần phải tiếp tục quỳ nữa.

Nàng chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy, nhưng vừa đứng lên liền lảo đảo ngã xuống đất.

Cú ngã khiến nàng đau đớn vô cùng, ngón tay run rẩy, khóe mắt cũng ầng ậng nước.

Bên cạnh, Tôn ma ma lạnh mặt chế giễu: “Thật đúng là thân thể quý giá, không biết còn tưởng là quý nhân trong cung đấy!”

Trước mắt A Vũ tối sầm, nàng cảm thấy bản thân sắp ngất đến nơi.

Nhưng nàng vẫn cố chống đỡ, chậm rãi đứng dậy, run rẩy đứng vững.

Đứng xong, nàng nở một nụ cười, nói với Tôn ma ma: “Làm phiền ma ma dẫn đường cho ta.”

Nàng biết mình không thể tự tiện bước vào, phải có người dẫn vào mới được.

Tôn ma ma nhìn bộ dạng yếu đuối của nàng, trong lòng càng thêm khó chịu, một cỗ tức giận xông lên tận ngực, chỉ thấy nàng thật là một kẻ mê hoặc!

Bà ta hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, nhấc chân giẫm mạnh lên bậc thang, bước nhanh vào phòng, sau đó vén rèm đi vào.

A Vũ không hề ngạc nhiên. Nàng đã bước chân vào viện của thái tử phi thì không mong sẽ nhận được sắc mặt tốt từ ai cả.

Lúc này nàng nhấc váy, từng bước một bước lên bậc thang.

Những nha hoàn đứng xung quanh đều lén liếc nhìn nàng, ánh mắt tò mò không che giấu, có phần kinh ngạc, cũng có chút khinh miệt.

A Vũ tự mình vén rèm xanh, bước vào phòng. Vừa vào bên trong, nàng đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát, đập vào mắt là tấm thảm thêu hoa văn tinh xảo và những cung nữ đang đứng hầu hạ.

Nàng ngoan ngoãn bước tới, đi đến trước tấm thảm rồi quỳ xuống: “A Vũ tham kiến nương nương, xin nương nương an khang.”

Sau khi nghe những lời này, thật lâu sau phía trước vẫn không có động tĩnh gì.

A Vũ cẩn thận nhìn qua, liền thấy dưới khung cửa sổ gắn kính sáng, bày một chiếc kỷ trà thấp bằng gỗ hoa lê. Bên cạnh chiếc kỷ treo rèm trướng vàng rực rỡ.

Vị quý nhân vừa rồi ngồi trên chiếc đệm lót gấm thêu hoa, tựa nhẹ vào gối mây gấm, thong thả tận hưởng chén trà thơm. Bên dưới, có ba bốn nha hoàn cầm bát trà sơn mài tinh xảo và khay gỗ chờ lệnh.

Đây rõ ràng chính là thái tử phi nương nương.

Khi còn ở ngoài cửa, lúc ngẩng đầu lần đầu tiên, ánh nắng chiếu xuống khiến mắt nàng lóa lên, chẳng thấy rõ được gì.

Lúc này nhìn kỹ lại, thái tử phi nương nương đội một chiếc vòng vàng tím đính đầy châu ngọc sáng rực, ánh lên sắc vàng lấp lánh. Những viên ngọc làm nổi bật đôi lông mày thanh tú và làn da trắng ngần của nàng ta, toát lên vẻ cao quý.

Thái tử phi mặc áo gấm cổ tròn màu hồng nhạt, khoác ngoài chiếc váy the tơ vàng óng ánh. Trên cổ tay đeo lỏng lẻo một chiếc vòng tay phát ra ánh sáng lung linh, dáng vẻ ung dung, lười biếng.