Mặc Nghiêu chính là thái tử.
Mùa hè năm nay, Tùng Châu gặp lũ lụt, thiên tử phái thái tử đến Tùng Châu để thị sát tình hình thiên tai. Trong lúc nghỉ tạm ở một trang viện, thái tử tình cờ gặp A Vũ và lập tức si mê nàng, đêm đó muốn nàng hầu hạ.
Sau khi kết thúc chuyến thị sát ở Tùng Châu, thái tử liền mang A Vũ về kinh thành.
Vì chuyến đi này vốn là công vụ, nhưng lại dẫn về một nữ nhân, truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại danh tiếng của thái tử. Thế nên trên đường đi, A Vũ đều bị giấu đi hoặc lấy thân phận nha hoàn bình thường để ở bên thái tử.
Khi về đến phủ thái tử, A Vũ liền bị lén an bài ở Hoàn Thúy Uyển.
Ý của thái tử là chuyện này không cần vội, đợi đến khi sóng gió lắng xuống, mới chính thức đưa A Vũ ra ngoài.
Thái tử còn hứa với A Vũ sẽ xin hoàng thượng ban tước vị cho nàng, nói rằng sẽ cầu cho nàng được phong làm “phu nhân”.
A Vũ không hiểu những chuyện này, thái tử bèn ôm nàng vào lòng, chậm rãi giải thích rằng trong phủ thái tử có một thái tử phi, một thái tử tần, còn có thể lập hai vị phu nhân và bốn vị thục nhân.
Thái tử nâng khuôn mặt A Vũ, dịu dàng nói: “Nàng có thể phong làm phu nhân trước. Chờ đến khi một ngày nào đó nàng sinh được cho ta một nam hài hay nữ nhi, ta sẽ phong nàng làm thái tử tần. Một ngày nào đó…”
Nói đến đây, hắn ta cúi đầu ghé sát tai nàng, thì thầm những lời hứa hẹn mà A Vũ nghe không hiểu hết.
A Vũ luôn cảm thấy những lời này thật xa vời.
Trên giường chiếu, nam nhân tìm được khoái lạc trên thân thể nàng, thoả mãn, hả hê, rồi buông ra vài lời hứa hẹn, có khi ngày hôm sau đã quên sạch.
Với nàng mà nói, củ ấu tươi được đưa tới từ Nam Hồ, thịt dê vàng của Đại Đồng, gà rừng từ Vân Nam, trứng tùng thượng hạng từ Khai Phong, còn có cả trái lệ chi sấy từ Tứ Xuyên, những thứ này mới là thực tế, rơi vào miệng nàng.
Rời khỏi thái tử, đời này nàng sẽ khó mà được hưởng thụ nữa.
Ăn được thêm một miếng là thêm một miếng.
Nhưng mà... chỉ một câu nói của đế vương ngày đó, e rằng những ngày tháng tốt đẹp này của nàng cũng đã đến hồi kết.
Kể từ ngày hôm ấy, đã ba ngày trôi qua, thái tử chưa từng đến Hoàn Thúy Uyển.
Ba ngày này, A Vũ quả thực có chút bất an, lại cũng có chút bất đắc dĩ.
Nàng cầm lấy thìa, cố sức múc một thìa lớn đậu hũ non, mở miệng, một hơi nuốt trọn, trong lòng lại buồn bã nghĩ về tương lai.
Rời khỏi thái tử, nàng sẽ sống như thế nào đây?
Tôn ma ma đứng bên lạnh lùng quan sát, cứ thế nhìn A Vũ, càng nhìn càng không biết nói gì.
Vị cô nương này… dù từng được thái tử nâng niu trong tay mà sủng ái, nhưng nay đế vương không thích, chỉ một câu nói đã chấm dứt những ngày tháng tốt đẹp của nàng. Vậy mà nàng vẫn còn ăn uống ngon lành như vậy?
Ban đầu, Tôn ma ma nghĩ rằng nếu A Vũ không ăn, bà ta có thể mang nguyên bát củ ấu đậu hũ này đi, tự mình hưởng dụng.
Vậy mà nàng lại ăn từng miếng, từng miếng một?
Cái người vô tâm vô phế này, e là ngoài dung mạo xinh đẹp thì chẳng có gì hơn!
Tôn ma ma nhìn đôi môi hồng hào của A Vũ, chẳng cần tô son mà vẫn hồng tươi bóng loáng, quả thật sinh ra đã xinh đẹp, như một bức tượng ngọc tinh xảo.
Bà ta bĩu môi, cười như không cười nói: “Ông trời thật công bằng, có kẻ chẳng có đầu óc, nhưng cũng được cái mặt đẹp.”
A Vũ nghe vậy, chẳng để ý, lại vui vẻ ăn thêm một miếng nữa, nói: “Không chỉ có mặt đẹp đâu, còn có cả dạ dày tốt nữa. Mẹ ta từng nói rồi, đời người, vàng bạc châu báu sinh không mang đến, chết không mang đi, chỉ có đồ ăn đưa vào miệng mới thực sự là của mình!”
Tôn ma ma nghẹn lời, có chút bực tức, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của A Vũ, cuối cùng lại bật cười.
Đẹp thì sao chứ, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ xa thật xa, cả đời này đừng mơ có ngày lành.