Bên trong căn phòng mang phong cách cổ điển châu Âu thời trung cổ, bàn ghế, giường ngủ đều được chế tác theo đúng kiểu dáng thời đó. Trên tường treo một chiếc đồng hồ quả lắc, kiểu dáng giống hệt chiếc đồng hồ lớn đặt ở sảnh. Bánh răng chuyển động không ngừng, quả lắc liên tục đong đưa. Cứ mỗi tiếng đồng hồ, chuông sẽ “đinh——” vang lên một tiếng.
Một cảm giác lãng mạn và hoài cổ.
“Những người khác còn chưa đến.” Văn Tự nhìn chiếc đồng hồ treo tường, nói: “Chắc sắp tới rồi. Tôi đi xem sao.”
Hắn liếc nhìn Tần Quan đang ngồi tựa một chân lên tay vịn sofa, sau đó hơi cúi người, dịu dàng nói với Giang Tiêu: “Cậu vào phòng ngủ nghỉ ngơi một chút đi.”
Giang Tiêu còn chưa kịp trả lời, Tần Quan bên cạnh đã cười khẩy, nói như vừa nghe được điều gì thú vị: “Vào phòng ngủ làm gì? Tôi lại không ăn thịt cậu ấy, cậu sợ cái gì?”
Giang Tiêu cũng nhận ra sự cảnh giác của Văn Tự đối với Tần Quan. Cậu nghĩ một lúc, cảm thấy Tần Quan có lẽ không có ý đồ xấu với mình, hơn nữa cậu còn muốn tìm cơ hội moi tin từ hắn ta.
Bằng trực giác, Giang Tiêu cho rằng Văn Tự còn khó đối phó hơn cả Tần Quan, nhưng lý do cụ thể thì cậu tạm thời chưa thể nói rõ.
Văn Tự rót một cốc nước, đưa cho Giang Tiêu, sau đó quay sang nói với Tần Quan: “Vậy làm phiền cậu chăm sóc Tiêu Tiêu nhé.”
Tần Quan không đáp lại. Chờ Văn Tự rời đi, hắn ta mới quay đầu nói với Giang Tiêu: “Cậu ta bị hoang tưởng bị hại à? Lúc nào cũng nghĩ tôi sẽ bắt cóc cậu.”
Giang Tiêu ôm chiếc cốc nước hơi nóng, sưởi ấm đôi tay. Nghe vậy, cậu khẽ cười: “Cậu ấy vốn là người như vậy.”
Giang Tiêu thất thần, đang nghĩ cách làm sao moi thông tin từ Tần Quan, thì bất giác cảm thấy ghế sofa bên cạnh lún xuống.
Tần Quan không biết đã đến gần từ lúc nào. Áo khoác mang hơi lạnh của gió tuyết của hắn chạm vào áo len của Giang Tiêu. Hắn ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Tiêu một lúc lâu, cố tình hạ giọng, âm điệu pha chút u ám kỳ quái: “Cậu biết không, khách sạn này từng có người chết đấy.”
Giang Tiêu giật mình, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng: “Làm sao có thể——”
“Tại sao không thể? Nghe nói khi đó, ở chính căn phòng này, có người bị đâm một nhát chí mạng. Máu chảy đầy sàn, đến sáng hôm sau mới có người phát hiện. Người chết thê thảm vô cùng, rõ ràng hung thủ đã có sự chuẩn bị từ trước.”
“Tới đêm khuya yên tĩnh, người ở trong khách sạn có thể nghe thấy tiếng thì thầm: ‘Tôi oan quá…’ Cậu nói xem, đêm nay liệu cậu có may mắn trở thành người nghe được tiếng nói đó không?”
Giọng kể đầy cuốn hút của Tần Quan khiến Giang Tiêu bất giác dịch người ra xa, cố giữ bình tĩnh nói: “Đúng là chuyện bịa để dọa trẻ con!”
Mặc dù không muốn tin, nhưng việc đối phương đột nhiên kể câu chuyện này vào lúc này… chẳng lẽ hắn ta đang ám chỉ sẽ gϊếŧ cậu trong đêm nay?
Dù sao, phần giới thiệu phó bản đã nói rất rõ, đêm đầu tiên sẽ có một người chết.
“Người chơi buổi tối sẽ không bị gϊếŧ chứ?” Giang Tiêu hỏi hệ thống.
Hệ thống đáp: [Sẽ.]
“Cái gì?” Giang Tiêu sụp đổ: “Sao chuyện quan trọng như thế mà giờ cậu mới nói với tôi! Vậy chết rồi thì tính thế nào?”
[Trong trò chơi, chết đồng nghĩa với thất bại vượt ải.] Giọng hệ thống không chút cảm xúc: [Tôi đã nhắc nhở cậu rồi.]
Khi độ thiện cảm của đối phương dưới mức 0, người chơi có khả năng đạt được kết cục “chết chắc”.
Trò chơi không thể lưu lại.
...Nghĩa là người chơi cũng không an toàn trong trò chơi, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng.
Cậu còn là một người mù trong phó bản đầy rẫy nguy hiểm này, ngay cả đi lại cũng không thuận tiện.
Giang Tiêu thở hắt ra một hơi, nhưng hơi thở của cậu cũng run rẩy.
Tần Quan quan sát vẻ mặt của Giang Tiêu, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, các đốt ngón tay cầm cốc nước hiện lên màu xanh xám, như thể thật sự bị dọa. Hắn ta khó tin nói: “Loại chuyện dọa trẻ con thế này, cậu cũng tin sao?”
Giang Tiêu không vui đáp: “Tôi nhát gan, không được à?”
“Vậy có cần tôi dỗ cậu không?”