Tô An thong thả ăn xong bữa sáng rồi ra ngoài một chuyến, xem thử có thể sắm thêm được gì không.
Về phía Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai, họ đến muộn mất rồi. Đến lúc họ chạy đến nhà Vương Đại Phát thì Tô Nguyệt đã bị đánh gãy chân. Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai lập tức suy sụp.
Tô An không phải con gái ruột của họ, có thể để người khác đối xử tệ bạc, nhưng Tô Nguyệt mới là con ruột.
Nhìn Tô Nguyệt - một thiếu nữ xuân xanh bị người ta làm nhục, lại còn thành tàn phế, làm sao họ không suy sụp cho được?
Nhưng chuyện này họ cũng chẳng thể oán hận Vương Đại Phát, ai bảo chính sự sơ suất của họ gây ra?
Tô Nguyệt bị hành hạ đến ngất đi, trải nghiệm đêm qua với cô như một cơn ác mộng.
Lúc này Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai la lối rằng nhầm người rồi, đòi đưa Tô Nguyệt về, nhưng làm sao Vương Đại Phát dễ dàng chịu đồng ý được.
Dù nhầm người thật, nhưng Tô Nguyệt cũng xinh đẹp chẳng kém, một thiếu nữ xuân xanh, hương vị đêm qua khiến Vương Đại Phát cảm thấy rất đê mê.
Giờ Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai muốn đưa người về, Vương Đại Phát kiên quyết giữ lại. Hắn đã trả tiền rồi, làm sao để vợ chồng này nuốt lời được?
Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai làm sao có thể để con gái ở lại chịu khổ?
Thế là sau khi hai bên giằng co, cuối cùng Vương Đại Phát đồng ý cho vợ chồng Tô Quốc Hoa đưa người về, nhưng phải bồi thường hắn một trăm đồng.
Hai vợ chồng thấy mình bận rộn một trận công cốc, mất một đứa con gái, còn phải gửi kèm một trăm đồng ra ngoài.
Bên này, Tô An trực tiếp đi một chuyến đến điểm thu mua phế liệu. Cô nghĩ trong vài năm nữa sẽ khôi phục thi đại học, trước khi về nông thôn có thể mua vài cuốn sách giáo khoa mang theo.
Như vậy trước khi kỳ thi đại học khôi phục cô có thể ôn lại kiến thức, sau này thi đậu đại học.
Sự phát triển đất nước sau này rất cần nhân tài, học vấn là một chuyện rất quan trọng.
Tô An thuận lợi mua được mấy cuốn sách cũ, những thứ này có thể trực tiếp để vào không gian, nếu không có không gian, vác những cuốn sách này về nông thôn thì mệt lắm.
Sau khi bận rộn xong, nhìn thời gian, phải về nhà ăn cơm rồi. Đến lúc Tô An về nhà, Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai vẫn chưa về, họ đưa Tô Nguyệt đến bệnh viện.
Sau khi được bác sĩ khám một hồi, bác sĩ nói, chân của Tô Nguyệt tuy có thể chữa, nhưng không thể lành hoàn toàn, sẽ phải đi khập khiễng!
Nghĩ đến đứa con gái khỏe mạnh của họ trở thành một người què, hai vợ chồng đều ủ rũ.
Sắp xếp cho Tô Nguyệt nhập viện xong, hai vợ chồng liền về nhà. Nhưng vừa về đến nhà, ánh mắt lạnh lẽo của Tô An đã quét thẳng lên người họ.
"Chết đâu rồi? Tôi đói rồi, còn không mau đi nấu cơm? Có muốn ăn đấm không?"
Trần Ái Mai sợ đến run rẩy, vội vàng vào bếp lo bữa trưa.
Tuy nhiên đến khi Tô An ăn xong, không ngờ cả nhà họ vẫn không tránh khỏi một trận đòn.
Tô An đêm qua đã lén lút đi theo xem tình hình, biết Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai định bán cô cho một người đàn ông xấu xí, còn định đánh gãy chân cô.
Đối mặt với cha mẹ nuôi độc ác như vậy, làm sao cô có thể tha thứ?
Cô không hiểu nổi, dù nuôi một con chó, nuôi mười mấy năm cũng phải có tình cảm chứ.
Tuy cô không phải con ruột, nhưng cũng sống trong gia đình này mười mấy năm, sao họ có thể làm đến mức này?
Đợi đến khi Tô An đánh cả nhà mệt rồi, Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai mỗi người bị đánh gãy một chiếc răng, Tô An mới thôi.
Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai trốn vào phòng khóc, họ không biết kiếp trước tạo nghiệt gì mà gặp phải đứa con nuôi như thế này?
Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai phát hiện ra đây vẫn chưa phải điều khiến họ suy sụp nhất, điều khiến họ suy sụp nhất là sáng sớm hôm sau thức dậy, cả căn nhà đã bị dọn sạch.
Ngoài bộ đồ ngủ đang mặc trên người, trong nhà trống trơn, chẳng còn gì cả. Nhìn căn nhà trống trơn này, Trần Ái Mai vội vàng đi kiểm tra chỗ cất tiền của mình.
Không ngờ chỗ cất tiền bí mật cũng trống không, tiền và tem phiếu đều biến mất, khiến bà ta không kìm được mà hét lên.
Tô An từ trong phòng đi ra, mắng Trần Ái Mai: "Sáng sớm đã kêu hồn kêu vía gì thế? Làm phiền giấc nghỉ của bổn cô nương ta."
Nói xong, Tô An tát cho Trần Ái Mai một cái.
Lúc này Trần Ái Mai cũng chẳng còn tâm trí để ý đến việc bị Tô An đánh nữa, hét lên: "Nhà mình có trộm rồi, cả nhà bị dọn sạch rồi."
Không cần nói cũng biết, chuyện này là do Tô An làm.
Nhưng lúc này Tô An lại phối hợp diễn kịch:
"Cái gì? Nhà mình có trộm à? Trần Ái Mai, có phải bà làm không? Bà cố tình dọn sạch đồ trong nhà, không muốn để lại gì cho tôi đúng không?"
Nói xong, Tô An lại tức giận đá Trần Ái Mai một cái.
Tô Quốc Hoa nhìn tình cảnh trước mắt, không kìm được bùng nổ cơn giận.
"Con chết tiệt này, nhà bị dọn sạch mà mày còn đổ tội cho mẹ mày.
Mày có bản lĩnh bắt nạt người nhà, sao không có bản lĩnh đi bắt trộm?"
Thấy Tô Quốc Hoa dám hét lên với mình, Tô An cũng tát cho ông ta một cái:
"Chính là do các người cố tình, không muốn để tôi sống thoải mái trong nhà, hoặc là do các người sống quá phô trương, mới dẫn dụ trộm đến để ý."
Tô Quốc Hoa đau đớn bò dậy từ dưới đất, lúc này cũng không dám cãi với Tô An nữa, vội vàng cùng Trần Ái Mai đi báo cảnh sát.
Cảnh sát đến nhà điều tra, đương nhiên, cuộc điều tra không có kết quả, chẳng có manh mối gì.
Nhìn nhà cửa trống trơn, ngay cả quần áo cũng bị quét sạch, Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai ngồi dưới đất khóc một hồi lâu.
Vì không có tiền đóng viện phí, Tô Nguyệt được đưa về nhà.
Nếu không phải Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai còn có chút quan hệ, vay được ít tiền, có lẽ mấy ngày này nhà họ Tô cả cháo loãng cũng không có mà ăn.
Họa vô đơn chí, chưa qua mấy ngày, người của văn phòng thanh niên xung phung đã đến nhà thông báo việc về nông thôn.
Tô An đã bàn bạc trước với cha Cao, chuyện đăng ký cho Tô Nguyệt và Tô Cường không được nói là do cô đăng ký, chỉ nói vì họ đủ tuổi xuống nông thôn mà không có việc làm, nên bị bắt buộc đăng ký đi xung phong.
Đợi đến khi người của văn phòng thanh niên đến, Tô An lại giả vờ như vừa biết tin mình phải về nông thôn, hét lên với Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai:
"Các người thật độc ác, tôi đã có việc làm rồi, vậy mà còn đăng ký cho tôi về nông thôn, muốn để tôi nhường việc làm cho Tô Nguyệt à?
Tôi biết các người thiên vị, nhưng các người không thể thiên vị đến mức này được. Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với các người!"
Hàng xóm xung quanh nghe chuyện này, đều thay Tô An bất bình.
Công việc của Tô An tốt biết bao, vợ chồng Tô Quốc Hoa này đúng là không phải thứ tốt đẹp gì.
Bình thường họ đối xử với Tô An không tốt, không đánh thì mắng, mọi người đều thấy trong mắt.
Giờ lại làm ra chuyện như vậy, hủy hoại tiền đồ của Tô An, làm hỏng cả đời cô ấy, việc Tô An muốn đoạn tuyệt quan hệ với họ mọi người đều có thể hiểu được.
Thậm chí không ít hàng xóm đều cảm thấy, con bé Tô An cuối cùng cũng đã biết đứng lên rồi.
Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai lúc này vẫn còn đắm chìm trong chuyện Tô Nguyệt, Tô Cường về nông thôn chưa hoàn hồn.
Tô Cường là bảo bối của họ, làm sao họ có thể để cậu ta về nông thôn được?
Nhưng chỉ tiêu về nông thôn đã đăng ký lên rồi thì không thể thay đổi được nữa, dù họ không muốn cũng không được.