"Tô An, đồ đĩ thõa kia, mày không mau dậy nấu cơm cho tao à? Tao đói chết rồi đây này!"
"Con đĩ điếm, mày có nghe không hả? Đừng có giả chết trong nhà với tao, mày không nhanh nấu cơm cho tao, đợi bố mẹ về tao bảo họ lột da mày ra bây giờ."
Tiếng chửi rủa cùng tiếng đập cửa rầm rầm vang lên từ bên ngoài căn phòng.
Tô An khó nhọc mở mắt.
Cô nhớ mình đã đánh bại trùm cuối ở thế giới khác, vất vả lắm mới đón chào được bình minh của thế giới mới, ai ngờ cô bỗng nhiên tỉnh dậy trên một chiếc giường.
Nằm trên giường, Tô An thấy hoàn cảnh trước mắt rất quen thuộc, đây là xuyên về kiếp trước của cô sao?
Vì kiếp trước sống quá đau khổ, cô mang theo lòng hận thù cùng sự tiếc nuối mà từ chối uống canh Mạnh bà khi đầu thai.
Cho dù đã trải qua bao năm tháng, Tô An cũng chưa bao giờ quên đi ký ức về kiếp đó.
Cô là con gái cả nhà họ Tô, nhưng lại không giống như một đứa con gái của nhà họ Tô.
Từ khi mới vài tuổi, cô đã phải giặt giũ, nấu nướng, chăm sóc em trai em gái như một hầu.
Làm không tốt thì bị đánh mắng, còn là cái bao cát cho cả nhà trút giận.
Nếu không phải vì em trai Tô Cường cần cô đi học cùng để chăm sóc thì có lẽ cô còn không có cơ hội đến trường.
Đến khi 16 tuổi, Tô An cuối cùng cũng dựa vào bản lĩnh của mình, thi đậu vào làm văn thư ở một nhà máy cơ khí, đưa toàn bộ lương cho cha mẹ thì mới miễn cưỡng nhận được chút thái độ tốt từ họ.
Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu, năm Tô An 18 tuổi, khu phố đến vận động tư tưởng, để chuẩn bị cho em gái Tô Nguyệt đang thất nghiệp xuống nông thôn.
Cha mẹ thiên vị, liền yêu cầu Tô An nhường chỗ làm cho Tô Nguyệt, còn cô thay Tô Nguyệt xuống nông thôn.
Vì chuyện này, cha mẹ vốn chẳng bao giờ cho Tô An chút sắc mặt lại bất ngờ dỗ dành cô.
Tô An từ lâu đã chịu áp bức chồng chất nên ngây thơ nghĩ, nếu mình hy sinh thì cha mẹ sẽ thay đổi thái độ với mình, nhường công việc để đổi lại tình thân cũng đáng.
Tô An thay Tô Nguyệt xuống nông thôn, sau khi xuống đó cô chăm chỉ cần mẫn, năm nào cũng đạt lao động mẫu mực của đại đội, làm việc còn cực hơn cả đàn ông, cả năm cũng tích cóp được một ít tiền.
Người nhà họ Tô thường xuyên viết thư cho cô, Tô An nhận được "sự quan tâm" tận tình đó nên tiếp tục lặng lẽ cống hiến mình không chút suy nghĩ.
Em trai không đủ học phí, cô gửi tiền, cha mẹ thân thể bất an, cô gửi tiền, nhà cửa chỗ nào cần chi tiêu, cô dù có đói cũng sẽ gửi tiền về.
Cứ như vậy, cho đến khi những thanh niên trí thức được trở về thành phố.
Lúc đó Tô An mới chỉ 22 tuổi nhưng già nua như đã ngoài 30.
Trở về, Tô An phát hiện trừ cô ra, mọi người trong nhà đều không khó khăn như trong thư họ từng nói.
Cha từ một công nhân bình thường của nhà máy đã thăng chức phó giám đốc, nhà họ căn bản không thiếu tiền, vậy mà những năm qua vẫn mượn danh nghĩa tình thân mà vòi vĩnh tiền của cô.
Sau khi trở về thành phố, nhờ chức phó giám đốc của cha, đáng lẽ có thể sắp xếp cho Tô An một công việc.
Thế nhưng nhà họ Tô lại bán cô cho một lão già goá vợ trên núi, khiến cô cả đời không còn cơ hội trở lại thành phố nữa.
Sa vào vực sâu là cái máy sinh con cho lão goá vợ, cuối cùng chết thảm dưới những cú đấm của gã ta.
Sau khi chết, linh hồn Tô An quay về nhà họ Tô mới biết thì ra cô chỉ là con nuôi.
Ban đầu sau khi cưới nhau 3 năm mà không có con, cha mẹ Tô nghe theo lời người khác, nhận nuôi Tô An về sau đó mới sinh được một trai một gái.
Sau cái chết bi thảm của cô, nhà họ Tô chẳng hề bị báo ứng một chút nào, cuộc sống ngày càng sung túc.
Tô Nguyệt thậm chí còn cầm viên ngọc bội mà Tô An đeo trên người khi được nhận nuôi, được nhà họ Thẩm ở Kinh đô nhận làm con nuôi, trở thành thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc ở Kinh Đô.
Nhà họ Tô giẫm trên máu cô, hút lấy da thịt cô, cả nhà sống phè phỡn, ăn ngon mặc đẹp không lo, làm sao Tô An có thể không hận cho được?
"Cạch" một tiếng, cửa phòng Tô An bị Tô Cường từ bên ngoài phá tung.
Lúc này Tô An đang nằm trên giường bỗng hoàn hồn, vội ngồi bật dậy.
"Tô An, tao biết mày nằm trong phòng giả ngủ.
Đồ đĩ thối, mấy hôm không bị cha mẹ đánh là ngứa da rồi, mau đi nấu cơm cho tao, nghe chưa."
Ánh mắt Tô An dừng lại trên người Tô Cường đang đứng trước giường cô lúc này.
Mắt cô tóe lửa hận thù, như muốn lột sống Tô Cường vậy.
Kiếp trước Tô Cường là con trai cưng của nhà họ Tô, Tô An không dám đυ.ng vào.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Nhìn Tô Cường đang hét vào mặt mình, Tô An thử dùng lực ở đầu ngón tay.
Tốt lắm, năng lực đặc biệt ở thế giới kia đã theo cô xuyên không đến đây rồi.
Có lẽ trời cao cũng thấy kiếp trước cô sống quá bi thảm nên đã cho cô cơ hội tái sinh.
Bị ánh mắt căm phẫn của Tô An nhìn chòng chọc, Tô Cường cảm thấy không thoải mái, miệng lại chửi bới om sòm:
"Tô An, mày có nghe lời tao nói không? Hay là muốn ăn đấm hả?"
Lời Tô Cường vừa dứt, đã bị Tô An đấm cho một cú, "Người muốn ăn đấm là mày mới đúng."
"A a a ~"
Tô Cường kêu thảm thiết, sau đó ngón tay chỉ vào Tô An mắng chửi một cách không thể tin nổi:
"Tô An, mày dám đánh tao, mày gan to rồi nhỉ, đợi cha mẹ về, tao nhất định bảo họ xử đẹp mày."
Nghe những lời độc địa từ miệng Tô Cường, Tô An cười lạnh một tiếng: "Được thôi, vậy đến lúc đó xem ai xử đẹp ai, nhưng trước khi cha mẹ về, tao phải xử đẹp mày trước đã."
Tô An nói xong, lại đấm thêm mấy quả vào người Tô Cường.
Tô Cường thoạt đầu còn mắng chửi, sau phát hiện ra càng chửi dữ thì nắm đấm của Tô An càng nặng tay.
Rốt cuộc thì nắm đấm của Tô An cứng hơn mồm của Tô Cường, hắn ta bị đánh đến mức không dám ho he nữa, chỉ còn biết đợi ba mẹ về rồi tính sổ với Tô An.
Tô An đánh mệt rồi, nhìn Tô Cường co quắp ở xó tường, mới quay người đi vào bếp.
Năng lực đặc biệt tuy đã theo sang nhưng thân thể kiếp này quá yếu ớt.
Tô An quyết định đi nấu chút đồ ăn ngon để bồi bổ cho tử tế, không thể bạc đãi bản thân được.
Cha mẹ nuôi của Tô An là Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai đều là công nhân của nhà máy khăn mặt Kinh Đô, hai vợ chồng lĩnh lương, nuôi ba đứa con, tuy nhà không mấy khá giả nhưng cũng không đến nỗi nghèo.
Tô Cường với tư cách cục cưng của cả nhà, bữa nào cũng ăn trứng gà, ăn gạo tẻ.
Giờ thì không được nữa rồi, mấy thứ này không thể chiều chuộng Tô Cường, phải vào bụng cô hết.
Tô An nhanh chóng bận rộn trong bếp, nấu cho mình một bát mì, cho thêm hai quả trứng ốp la, mì vừa ra nồi thơm phức nức mũi.
Tô An hiện giờ với cơ thể này đúng là đói thật, ôm bát mì ăn ngấu nghiến.
Nghĩ đến kiếp này mình chỉ đáng ăn cơm thừa canh cặn, chỉ đáng ăn cơm gạo độn, Tô An thề sẽ không bao giờ sống khổ sở như vậy nữa, món nợ nhà họ Tô thiếu cô, cô sẽ đòi lại hết.
Nhìn Tô An ăn mì trứng gà, Tô Cường có hơi nghẹn không chịu nổi:
"Tô An, mày dám ăn trứng gà của tao..."
Tô Cường vốn đang mắng chửi chưa hết câu đã bị Tô An đá cho một cú.
Tô Cường bị đá lộn nhào một vòng, đau đớn kêu lên thảm thiết.
Được rồi, cậu ta không dám lải nhải nữa.
Nhưng lúc này Tô Cường đúng là đói thật, trợn mắt nhìn Tô An ăn bát mì thơm phức mà chỉ biết nuốt nước bọt.