Nhờ Mỹ Thực Tôi Nổi Tiếng Khắp Dải Ngân Hà

Chương 10: Thu hoạch lớn

Toàn bộ ngọn núi giống như một kho báu, mỗi lượt đi đều có một vụ thu hoạch mới, lần nào cũng khiến người khác mong chờ vào chuyến đi lần tới.

Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu, thể xác và tinh thần tự do tự tại, vui vẻ vô cùng.

Chỉ là thời gian thật vô tình, trong một lần lên núi, ông bất cẩn giẫm phải một hòn đá nhỏ lộn nhào xuống, ngã gãy chân, Tạ Diễn về nhà mới được hàng xóm thông báo rằng ông đã được đưa đến bệnh viện.

Mặc dù không đe dọa tính mạng, nhưng sau lần đó, tinh thần của ông như một quả bóng xì hơi, xẹp xuống chóng vánh. Ông già đi trông thấy, tư duy lẫn thao tác trở nên chậm chạp, hay quên, thậm chí không nhớ được đường về nhà. Gia đình thay phiên nhau chăm sóc, ba năm sau thì qua đời.

Đó là lần đầu tiên Tạ Diễn cảm thấy ma lực của thời gian, sự lão hóa đến nhanh tới nỗi thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của con người. Tạ Diễn rất sợ thời gian, yêu sự sống nồng cháy, quý trọng sức khỏe, nỗ lực tạo điều kiện cho cuộc sống của mình, mỗi ngày đều hướng đến những điều tích cực phía trước.

Mặc dù thật không may mắn khi bước vào thế giới này, nhưng tình hình cũng không tệ lắm, không phải sao?

Trên cỏ lộn xộn mấy dấu chân hỗn loạn, xung quanh cỏ xanh dập nát, vỏ một số thân cây gần mặt đất đã bị cào xước, rõ ràng là con lợn rừng không yếu chút nào.

"Cẩn thận, có lợn rừng," Hoắc Nại lên tiếng, kéo Tạ Diễn ra khỏi hồi ức. Hắn hơi nghiêm túc, đứng yên trước mặt Tạ Diễn.

"Hả?" Tạ Diễn thò đầu qua dòm, thấy có một trong những dấu vết rất sâu, mấy cái kia hơi nông, nhưng rất lộn xộn, ắt hẳn là một con lợn lòi lớn dẫn theo một vài con lợn rừng con.

Cả người vốn không có tinh thần trông thấy mấy dấu vết này lặp tức tràn đầy năng lượng, chồm chồm chụp bả vai Hoắc Nại, hào hứng nói: "Nhanh lên, mau bám theo!"

Hoắc Nại: "??"

"Đều là thịt đó! Một con lợn rừng sinh trưởng tự nhiên khỏe mạnh không bỏ thuốc!" Tạ Diễn kích động trào nước mắt, thịt gà thịt thỏ tuy ngon nhưng sao bằng thịt heo được chứ, "Đi đi đi!" Nói đoạn không chờ nổi xung phong đi đầu.

Cậu đã nghĩ ra 108 cách chế biến thịt lợn, giờ cũng bắt được chúng!

Hoắc Nại ngắm bộ dạng hí hửng của cậu, cảm thấy quả thật có hơi buồn cười, thầm nghĩ sao mà người này lại thèm thịt đến vậy, bao lâu rồi chưa được ăn thịt.

Anh bị tâm tình tích cực của Tạ Diễn lây lan, không khỏi cả người lên tinh thần, bước chân không ngừng, đi lên trước dò đường.

Rắn trườn bò trong cỏ.

Nó thè lưỡi, thân hình hòa với môi trường xung quanh, khiến nó khó mà nhìn rõ được.

Nó đi theo hai người phía trước, chờ đợi cơ hội, muốn cắn thịt người bằng những chiếc răng sắc nhọn, sau đó tiêm chất độc vào cơ thể họ, từ từ thưởng thức bữa tiệc của mình.

Hai cái đầu đằng trước dường như không biết.

Rắn rất đắc ý, cái đuôi thậm chí hơi ngóc lên, vô cùng khoái chí vì sắp được chén một bữa no nên khiến có chút mơ mộng.

"Có rắn." Hoắc Nại nhỏ giọng nhắc nhở, "Cẩn thận."

Rắn nghểnh đầu sẵn sàng tấn công, Hoắc Nại sải chân bước về phía trước, cách mặt bảy tấc nắm được con rắn, đang chuẩn bị quẳng lên cây đập chết nó thì Tạ Diễn vội vàng hô lên ngăn cản: "Đừng!"

Hoắc Nại khựng lại một nhịp, cho rằng trái tim thánh mẫu của cậu phát tác: "Thứ này rất nguy hiểm, phải gϊếŧ chết."

Tạ Diễn mặt phí phạm của trời hoảng hốt: "Nhưng nếu gϊếŧ chết thì trong thời gian tới không có thịt rắn để ăn đó!"

Hoắc Nại:" ...... "

Từ lúc hắn tỉnh dậy đến giờ chưa thấy Tạ Diễn quá tàn bạo, khiếm khuyết nhận thức chân thực về Tạ Diễn.

Một con người hung tàn như vậy, lần đầu tiên anh bắt gặp.

Tạ Diễn nhận lấy con rắn từ tay hắn, toàn bộ quá trình Hoắc Nại nhìn chằm chằm vào con rắn, cảnh giác cao độ, sẵn sàng ra tay, sợ Tạ Diễn bất cẩn một cái bị rắn cắn mà trúng độc chết.

Sau đó, anh thấy Tạ Diễn lưu loát quấn rắn thành một cái gút, lấy trong sọt ra một chiếc quần vứt đi, buộc ống quần lại, ném con rắn vào rồi thắt chặt đai quần, tạo thành một túi bịt kín.

Hoắc Nại: "....." Làm sao nhà ngươi lại thành thạo như vậy, rốt cuộc cậu đã thực hành bao nhiêu lần rồi?

Tạ Diễn ngó vẻ mặt không thốt nên lời của Hoắc Nại, cười hì hì nói: "Rắn lột da rồi gϊếŧ, cắt thành khối, xào với ớt và dầu ớt, ngon muốn cắn lưỡi"

"......Đã lĩnh hội."

Trên núi hoang sau cơn mưa, Tạ Diễn còn phát hiện ra nấm tùng nhung (nấm thông), chất lượng cực kì cao, mọc trên rễ cây thông, hái tùng nhung xuống rồi châm lên rễ cây, như vậy tùng nhung có thể lại mọc lên nữa.

Ở đây còn có rất nhiều măng, Tạ Diễn cũng bẻ mấy búp đầy đặn đặt vào giỏ tre, nhiều cây măng đã bị heo gặm nát.

"Anh xem cây măng này, bị lợn rừng gặm." Tạ Diễn chỉ cho Hoắc Nại măng thừa rải rác trên mặt đất.

Hoắc Nại nhìn qua, phát hiện mấy vết răng trên măng, lực cắn của con lợn rừng này chắc chắn rất kinh khủng. Đang muốn nhắc nhở Tạ Diễn, lập tức nghe Tạ Diễn cảm khái một câu: "Ăn măng nuôi lớn, thịt con lợn rừng đó ắt hẳn rất ngon nha!"

"......"

Nấm tùng nhung