Nhờ Mỹ Thực Tôi Nổi TIếng Khắp Dải Ngân Hà

Chương 7: Cơm cháy nhồi thịt

Đăng tải video lên, Tạ Diễn đi thổi một nồi cơm. Vì ở đây không có thứ gì như nồi cơm điện, cậu chỉ đành tự nấu tay, ấy vậy mà gạo thổi theo cách này lại ra được hương vị khác, nấu khéo còn được một lớp cơm cháy, có thể làm cơm cháy thịt.

Món cơm cháy này đem chiên lên kết hợp với thịt và gia vị, âm thanh giòn giã rau ráu nghe cực kì vui tai, hương vị chua chua ngọt ngọt cay cay, cơm cháy giòn tan, lát thịt mềm mềm, ăn hoài không ngán!

[Tiết kiệm tiền tốt nghiệp đi du hành vũ trụ: Đỉnh! !! !! !! ]

[Chân chó chạy dưới cổng nhà Willie: Trông ngon quá, huhu, dịch dinh dưỡng trong tay giờ nuốt không trôi nữa]

[Sang năm phải vào Học viện Quân sự Thủ đô: Willie đại đại quá trâu bò, với tay nghề này có thể sánh với Đầu bếp Hoàng gia rồi đó! ]

Tạ Diễn nấu cơm xong mở màn hình ảo để xem bình luận, hầu hết đều là khen ngợi, làm cậu sướиɠ run người.

Ai mà chả thích nghe lời khen?

Vậy nhưng cũng có vài gạch đá.

[Con sói cô độc: Sao mà tôi cứ thấy rằng số liệu này giả giả? Đã ngửi đã nếm chưa? Cực kì thuyết phục đặt nghi vấn chủ blog lừa đào, report.]

[Nuốt chửng cả hành tinh: Lầu trên +1, tôi không nghĩ nó có thể thơm ngon đến vậy, hoàn hảo đến mức giả tạo. Nhà ăn tại Học viện Quân sự Hoàng gia là số một trong cả ngân hà, nhưng chưa bao giờ tôi thấy ở đó có món nào ngon đến vậy. Tôi nghĩ rằng có thể có chất gây nghiện trong đó, nếu thứ này tạo thành virus và lây lan trên Tinh võng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Người này đã bỏ vào các nguyên liệu lạ quắc, nhất định là quá trình pha chế. Đề nghị sau chiến tranh Cục Thanh tra tìm hiểu một chút, bóp chết mối hiểm họa ngay từ trong tã lót, bảo vệ hệ Ngân Hà là trách nhiệm của mọi công dân đế quốc. ]

Tạ Diễn không tức giận, kiếp trước đại chiến hắc hồng cộng thêm các tay săn ảnh này nọ đều không làm cậu tức giận, ngược lại, cậu quả thực muốn cười trước những bình luận này.

Vì thế cậu thực sự bật cười.

Giới trẻ, chúng bây chả hiểu biết gì sất về quyền năng của thực phẩm.

Tạ Diễn đã thôi không nhìn hai phe nói có sách mách có chứng inh ỏi trên Tinh võng, thay vào đó, cậu dùng ngôn ngữ ở đây viết xuống công thức, tiêu đề xê ri cũng đã nghĩ đến, gọi là "Sổ tay mỹ thực của hộ trồng hoa", tranh thủ truyền bá khắp ngân hà, giới thiệu cho những người ngoài hành tinh này tám trường phái ẩm thực Trung Hoa.

Bảo gì mà tâm hồn ăn uống, gì mà gốc gác lâu đời, ngay cả các vì sao có hàng chục ngàn năm lịch sử cũng không bằng tình yêu với thực phẩm của người Trái đất đâu.

Gạo sắp nấu thành cơm chợt Tạ Diễn nghe đùng đùng một trận trong phòng cho khách trên lầu một.

Cậu vỗ vỗ đầu, xém nữa quên béng mất mỹ nhân. Nhanh chóng đặt nồi sang một bên, cơm chín rồi lát hâm nóng lên ăn càng ngon.

Anh đẹp trai đã tỉnh, mắt trừng trần nhà, bộ dáng trông thật suy yếu.

Tạ Diễn vô thức sờ cổ, vừa nãy còn bị bóp mép chết, giờ sao lại có suy nghĩ này rồi? Cậu đứng cạnh cửa, chuẩn bị lên tiếng, người nọ đã chú ý đến bước chân của cậu trước, xoay đầu qua.

Tạ Diễn: ...

Một người đẹp có được lợi thế bằng cách nào? Đôi mắt đó nhìn cậu, chính Tạ Diễn còn muốn cởi trói cho anh, rồi dâng lên bữa ăn của cậu cho người này bằng cả trái tim chân thành.

"Anh là ai?" Người đàn ông bình tĩnh hỏi.

Ánh mắt anh chất chứa một loại thờ ơ, xa cách thanh quý dường như có sẵn ngay từ lúc sinh ra, ngay cả khi bị thương vẫn sẽ không ảnh hưởng tẹo nào.

Tạ Diễn khoanh tay dựa cửa, nghe vậy nhướng mày, nhịn không được muốn trêu chọc người này: "Tôi là ân nhân cứu mạng của anh ."

Người đàn ông quay đầu lại, nhìn lên trần nhà, trong cái trầm tư còn mang theo sự mờ mịt, tiếng nói nhẹ bẫng: "Vậy, tôi là ai?"

"......" Không phải chứ, mất trí nhớ?

Kịch bản này quá máu chó rồi.

Tạ Diễn vô cùng triết lý trả lời hắn: "Anh không biết mình là ai, làm sao tôi biết anh là ai." Hỏi bật lại.

Lặng ngắt, lặng đến não nùng.

Nỗi u sầu của người đàn ông không dừng lại lại quá ba giây, bụng hắn ầm ầm như sấm, phá vỡ bầu không khí vi diệu mà khó xử này.

Tạ Diễn: "..."

Người đàn ông: "..."

Bất kể anh là ai, chỉ cần dạ dày đánh trống, bao nhiêu khí chất bay biến.

Biểu cảm trầm tĩnh của người đàn ông như mặt nạ rạn nứt, hiếm khi tỏ ra bối rối: "... Xin lỗi, thơm quá." Rồi anh nhìn chằm chằm vào Tạ Diễn bằng đôi mắt đen lay láy ấy.

Tạ Diễn: ... Sao mà có cảm giác như bị mèo rình vậy.

Quên đi, cứu người cứu cho trót.

Một người ăn thì nấu, hai người ăn cũng là nấu.

"Anh phải cam đoan là tôi cởi trói cho anh rồi anh sẽ không đánh tôi." Tạ Diễn bắt hắn thề, "Thề trên trinh tiết của anh, anh sẽ không bao giờ đánh tôi."

Biểu tình của người đàn ông một lời khó nói hết: "...... Trinh tiết?"

"Chứ còn gì nữa? Nhìn khắp người anh coi, tôi không nghĩ có thứ gì có thể lấy ra thề. "Tạ Diễn nói rất có cơ sở.

Người đàn ông nhìn nhìn vào sợi dây trói buộc mình, rũ mắt không biết đang nghĩ gì, cuối cùng chịu khuất phục trước mùi hương ngày càng lan tỏa, gật đầu: "Được, tôi đảm bảo với cậu." Rồi anh tuyên thệ theo yêu cầu của Tạ Diễn.

Tạ Diễn hài lòng, nhìn vào cơ bắp cẳng tay, bất tri bất giác mắt toát biểu cảm thèm khát.Mọi người ăn tạm nha:{{