Hôm nay, Tạ Diễn định đánh bắt ít tôm làm món tôm tê cay, vì việc này mà hai ngày trước ở biệt thự cậu đã đan ra cái lưới, lái xe đến cái hồ dưới thác nước.
Cơ thể này thực sự quá gầy, quá yếu, ăn không được bao nhiêu, làm tí việc đã thở hồng hộc, còn Lâm Đại Ngọc hơn cả Lâm Đại Ngọc.
Mặt trời như bị mây đen che khuất.
Tạ Diễn ngẩng đầu, cậu thấy một chấm đen, và rồi chấm đen ngày càng lớn.
Đôi đồng tử của cậu vô thức giãn nở, cuối cùng thấy rõ: đó là một người bằng thép khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, giống như một chiến binh cơ giáp rơi từ trên trời xuống, tốc độ hạ cánh cực nhanh, như mũi giáo sắc nhọn không ai có thể chạm vào.
Với tốc độ hạ cánh này, Tạ Diễn không thể thoát khỏi bán kính quét tới, bởi vậy chạy làm gì cho mất công mất sức.
Trời muốn mình diệt vong, chẳng thể làm gì khác.
Trong vài trăm mét cuối cùng, cơ giáp đột nhiên thu nhỏ, tự kéo mình lên, hướng về phía hồ nước, một bên cánh tay bị gãy như Dương Quá, không thể giữ thăng bằng, tướng đi như muốn té lăn quay, bổ nhào đầu về phía trước.
Lỗ Trí Thâm vừa mới bật gốc liễu, người trên bờ đã ướt như chuột lột.
Để mặc giọt nước tí tách rơi, Tạ Diễn ngây người nghĩ.
Cậu giẫm nước bước đến, cơ giáp khổng lồ đã biến mất, chỉ có một viên nang cứu hộ nổi trên mặt nước. Ánh sáng đỏ trên vỏ ngoài nhấp nháy, phát ra âm thanh tít tít khiến mọi người hoảng sợ.
Đây là tiếng cảnh báo năng lượng trong viên nang cứu hộ sắp cạn.
Thông qua lớp vỏ trong suốt của khoang cứu hộ, Tạ Diễn lờ mờ thấy một thân người. Trên lớp vỏ ngoài đều là máu.
Không biết danh tính đối phương là ai, đến từ đâu, có nguy hiểm không, Tạ Diễn vẫn quyết định cứu hắn.
Có lẽ là vì mình quá cô đơn.
Tạ Diễn giăng lưới đánh cá trùm lên viên nang cứu hộ, kéo hai sợi dây thừng vào bờ, bao nhiêu sức lực ăn được đều phóng ra hết, khoang cứu hộ dừng lại ở bên bờ, án binh bất động.
Trán cậu ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể buộc dây vào một cái cây bên sông, tìm nút của buồng cứu hộ, muốn mở nắp trong suốt ra, nửa buổi vẫn không xong. Tức quá cậu đấm đùng đùng, giận dữ: "Mở không ra thì chờ chết đi!"
Bị đe dọa, lớp vỏ trong suốt tự động biến mất, để lộ một gương mặt cực kì tuấn mỹ.
Người bên trong ngã xuống, Tạ Diễn phản xạ có điều kiện giữ hắn lại, đáng tiếc cậu "ngày xưa đã chết rồi", thân thể mong manh, bị đối phương bổ thẳng xuống, thiếu điều liệt nửa người.
Tạ Diễn: "......" Tôi đệt, anh được đấy! Cậu đạp đối phương một cú, kết quả lại chệch sang tấm sắt, chân đau đến nhe răng trợn mắt.
Nếu không phải vì trông hắn quá đẹp trai, cậu đã sớm vả vào mặt. Tạ Diễn mặt vô cảm đẩy người nọ ra khỏi người, mặc hắn nằm chàng hảng (hình chữ đại大) trên cỏ.
Tạ Diễn ngồi xổm bên cạnh người này đánh giá y, dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo sơ ngươi trắng, qua lớp vải có thể thấy thấp thoáng cơ bắp bọc quanh xương, sức lực và sắc đẹp ngút trời .
Thật khiến kẻ khác phải đố kị, nội tâm Tạ Diễn bắt đầu cảm thấy chua chát.
Tạ Diễn thấy rằng cơ thể người này máu bắt đầu chảy không ngừng, phỏng chừng chuyển động vừa rồi làm vết thương trên lưng bị vỡ, cậu đưa tay ra xoay mặt hắn lại, ngay khi vừa chạm vào đối phương đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt đen láy đẹp vô ngần, tựa hắc diệu thạch (đá obsidian), khiến người ta kiềm lòng không đặng muốn chạm vào. Chỉ là đôi mắt này giờ đây mông lung, như một màn sương mù.
Tạ Diễn thấy mưa đạn xuyên tim, và rồi cổ cậu bị siết lấy ứ nghẹn.
"Ngươi là ai ...?" Người đàn ông xinh đẹp gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi. "Ai đã phái ngươi tới?"
Bóp cổ bóp cổ bóp cổ... Đại ca ơi, xong chưa vậy, anh nắm cổ tôi đi đời rồi thì sao mà nói chuyện, giao tiếp bằng mắt hả! Tạ Diễn vùng vẫy tuyệt vọng, cố gắng vặn những ngón tay của đối phương ra, ai mà ngờ người này bị thương mà vẫn mạnh đến vậy, ngón tay như kìm sắt, một ngón tay cũng không thể mở được.
Tạ Diễn trợn tròn mắt, hơi thở yếu ớt.
Willie nghiền nát cỏ chạy qua, vội vã vây quanh họ: "Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau nữa!"
Con ngươi người kia lúc này dần mất tập trung, Tạ Diễn cảm thấy ngón tay trên cổ hơi lỏng ra, ngay lập tức bẻ một ngón, hô lên với Willie: "Giật điện hắn!"
Chỉ mới một lúc mà giọng cậu khản đặc.
Đợi người này tỉnh rồi nhất định phải tống tiền thuốc men, xuống tay quá tàn độc!
Willie nghe thấy, hai tay đặt lên cánh tay người nọ, ánh lóe bạc phóng ra những tia lửa màu xanh: rẹt rẹt zzzzzz!
Người đàn ông co giật như động kinh, cuối cùng bất tỉnh, đổ rạp xuống đất.
Tôm tê cay