Mạnh Thanh Từ cắn răng, bước chân càng lúc càng rối loạn, mắt dáo dác tìm kiếm.
Cảm giác lúc này chẳng khác nào có một lưỡi dao đang treo trên đầu, sắp rơi xuống nhưng mãi không chịu rơi.
Sắp bước ra khỏi khu thương mại này, trước mặt là một cây cầu dài gần hai trăm mét. Mạnh Thanh Từ đi chậm lại.
Nếu cô đi qua đó, trên cầu không có ai, lỡ những người kia làm gì cô... cô có lẽ chỉ còn cách nhảy xuống cầu để thoát thân?
Giờ này trên phố cũng không một bóng người, có gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.
Thật sự không còn cách nào, cô đành quay lại khu chợ đêm, đợi ông chủ dọn hàng rồi đi cùng.
An toàn là trên hết.
Nghĩ vậy, Mạnh Thanh Từ quay người định đi ngược lại.
Chưa đi được bao xa, khóe mắt cô đã thấy mấy người bên kia đường bắt đầu tiến gần hơn.
Mạnh Thanh Từ dù trưởng thành sớm, cuối cùng cũng chỉ là một cô gái tuổi mười bảy, gặp phải chuyện này vẫn cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân luống cuống.
Phản xạ đầu tiên khi gặp nguy hiểm – cô quay người bỏ chạy.
Đám côn đồ thấy cô chạy, không do dự mà lập tức đuổi theo.
"Chạy gì vậy, em gái? Anh chỉ muốn tâm sự chút thôi mà."
Những lời trêu ghẹo sau lưng khiến Mạnh Thanh Từ càng chạy nhanh hơn.
Nhưng thể lực con gái trời sinh không bằng con trai.
Bọn họ không vội, cứ như đang đùa, không nhanh không chậm bám theo sau, chờ cô mệt lả mà dừng lại trước.
"Cứu với! Cứu với!" Mạnh Thanh Từ vừa chạy vừa thở dốc, tiếng kêu cứu nghẹn lại nơi cổ họng, cô không biết mình có thật sự phát ra tiếng không.
"Á..." Không biết đã chạy bao lâu, Mạnh Thanh Từ không chú ý đến mặt đường, trượt chân khỏi mép vỉa hè và ngã mạnh xuống đất.
"Ô hô, em gái không chạy được nữa rồi."
"Thôi mà, chạy gì chứ? Anh đã bảo đừng chạy rồi mà. Nhìn xem, giờ thế này, anh đau lòng chết mất."
Mạnh Thanh Từ đầu óc mờ mịt, những lời nói bẩn thỉu bên tai nghe không lọt, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Đau nhói ở mắt cá chân khiến cô cảm giác như sắp bất tỉnh đến nơi.
"Em gái à, anh có chút chuyện cần nhờ em giúp, em chắc chắn không từ chối đâu nhỉ?"
"Ha ha ha, nhìn em gái là biết người tốt, làm sao mà nỡ từ chối chứ."
Khi một tên định túm lấy tay cô để làm chuyện xấu, tiếng động cơ xe máy ầm ầm vang lên từ xa rồi dừng lại ngay bên cạnh họ.
Thứ cuối cùng Mạnh Thanh Từ nhìn thấy là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn bước xuống từ chiếc xe máy màu đỏ rực.
Cô gái đội mũ bảo hiểm đen nặng nề, trên người mặc bộ đồ bảo hộ bó sát, trông hệt như một hiệp sĩ bước đến.
Rồi cô mất ý thức.
.
Lương Kim Trừ cũng cảm thấy khá trùng hợp. Từ sau hôm thứ ba không vui vẻ chia tay nữ thần tỷ tỷ, cô chưa từng gặp lại người ấy.
Dạo này cũng xảy ra không ít chuyện.
Ví dụ, cô cuối cùng đã biết tên của nữ thần tỷ tỷ – điều này làm cô muốn hét lên vì sốc.
Hóa ra, người ấy chính là nữ chính, Mạnh Thanh Từ!
Thật sự mà nói, nữ chính đẹp thế này, chẳng trách nam chính thích, cô nhìn lần đầu đã mê rồi.
Tương lai nữ chính sẽ thi vào học viện y khoa, trở thành thiên thần áo trắng cứu người.
Sau này còn có thành tựu lớn trong lĩnh vực tim mạch, trở thành báu vật quốc gia.
Hu hu hu, cô thật muốn kết bạn với nữ chính, nhưng nghĩ đến lại thấy buồn muốn khóc.
Đau lòng quá.
Điều duy nhất khiến Lương Kim Trừ vui là chiếc xe máy mà Lương Bác Đồ hứa mua cuối cùng cũng đến.
Chiếc xe có đường nét cơ bắp mạnh mẽ, thân xe đỏ rực, tiếng động cơ trầm thấp quyến rũ – Lương Kim Trừ yêu chết nó mất.
Nhược điểm duy nhất là khi dùng hai chân mảnh khảnh để giữ thăng bằng, cô cảm thấy hơi mệt... Ừm, nói thẳng ra là không trụ nổi.
"Yếu đuối."
Vì còn nhỏ tuổi, ban ngày cô không dám chạy xe ngoài đường, chỉ đến đêm khuya, cô mới lén lút tránh xa các chú cảnh sát, lượn trên phố vắng để cơn gió lạnh đầu hôm xoa dịu nỗi đau... nghiện xe của mình.
Tưởng đâu hôm nay cũng là một đêm bình thường, không ngờ lại thấy cảnh bất bình cần ra tay giúp đỡ.
Dù Lương Bác Đồ cực lực phản đối chuyện cô chạy xe máy, nhưng ông là người cuồng con gái. Chỉ cần Lương Kim Trừ bĩu môi, ông sẵn sàng dâng cả trái tim cho cô.
Dù không biết từ khi nào con gái mình đã biết lái xe máy, thậm chí còn lái rất giỏi, nhưng cô muốn đi chơi, ông biết làm sao?
Thôi thì, còn cách nào ngoài việc tìm vài vệ sĩ cũng biết chạy xe để đi theo bảo vệ cô chứ.
Ban đầu Lương Kim Trừ chỉ nghĩ là mấy tên côn đồ bắt nạt một cô gái, cô định hét lên đuổi bọn chúng. Nhưng khi nhìn rõ mặt người bị hại, cô cảm thấy cơn giận bùng lên.
"Chúng mày dám đυ.ng vào cô ấy?" Lương Kim Trừ đội mũ bảo hiểm, chỉ lộ ra đôi mắt. Đôi mắt lúc này nheo lại, đầy vẻ nguy hiểm nhìn chằm chằm bọn côn đồ.
Rõ ràng là cơ thể nhỏ bé, vậy mà lại mang khí thế khiến người khác sợ hãi.
“Chúng tôi… chúng tôi…” Mấy tên côn đồ nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía những chiếc xe máy đắt đỏ phía sau Lương Kim Trừ, trong lòng chỉ nghĩ chắc đây là công tử nhà giàu nào đó ra ngoài dạo chơi.
Liếc mắt ra hiệu với nhau, bọn chúng chuẩn bị tản đi.
“Chặn chúng lại, gọi cảnh sát đến dẫn bọn chúng đi uống trà.” Lương Kim Trừ lạnh giọng ra lệnh, không chút cảm xúc.
Cứ thế mà cho qua ư? Không đời nào.
Làm sai thì luôn phải trả giá.
.